Rừng Nguyên Sinh,
Có lẽ gọi nơi đây là lá phổi xanh của đại lục Athanor cũng không ngoa, nhìn từ trên không xuống bên dưới khắp nơi đều là một màu xanh bạt ngàn.
Ngoài ra còn có các sơn mạch, các lòng sông nằm trong lòng khu rừng, từ đó biến Rừng Nguyên Sinh thành một nơi thiên nhiên vô cùng phong phú, là điều kiện phát triển tốt cho các hệ thực vật và động vật!
Tại một nơi nào đó trong Rừng Nguyên Sinh, bên trên một dãy cao nguyên rộng lớn, cứ tối đến là ánh trăng lại chiếu rọi xuống nơi đây!
Đây chính là lãnh địa của Vọng Nguyệt bộ tộc, chủng tộc thờ Nguyệt Thần, tôn sùng sức mạnh thuần khiết của ánh trăng bạc!
Trời đã đổ về đêm nhưng lại là lúc mà Vọng Nguyệt tộc nhân bận rộn nhất, ánh sáng từ trăng bạc truyền xuống, họ lấy đó làm năng lượng mà tu luyện, người càng có thiên phú kiểm soát sức mạnh ánh trăng này thì tốc độ tu luyện càng nhanh!
Trong đêm tối, một bóng người dần dần tiến đến Vọng Nguyệt tộc, người đó chính là tiền nhiệm Đại Tư Tế của Vọng Nguyệt tộc cũng chính là bà lão có mặt tại Đại hội Đấu Trường Vinh Quang.
Sau nhiều ngày bằng tốc độ nhanh nhất tiến về lãnh địa của tộc mình, bà lão muốn thật nhanh để bẩm báo cho tộc trưởng và các thành viên cấp cao khác của tộc về sự việc xảy ra trong Đấu Trường Vinh Quang.
Đang trên đường tiến đến đại sảnh, bà lão chợt nghe thấy âm thanh mềm mại dễ nghe từ một bên truyền đến: "Bà bà đã về rồi đó ư?"
Bà lão quay sang theo hướng âm thanh phát ra, một nữ nhân từ từ xuất hiện từ trong u tối, nhận ra người đến là ai, bà lão mỉm cười hòa ái nói: "Là Nguyệt Nữ đại nhân à, ngài không bận rộn tu luyện mà ra đây làm gì?"
Nữ nhân được gọi là Nguyệt Nữ kia cuối cùng cũng nhìn rõ mặt, đó là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, dáng người cao ráo yểu điệu và đặc biệt trên đầu có đội một chiếc quan hình trăng bạc!
Ngoài ra nàng cũng chính là đời này Vọng Nguyệt tộc Nguyệt Nữ - Lindis!
Lindis nghe thấy đối phương gọi mình khách sáo như vậy trong lòng không vui, nàng tiến lên bám lấy cánh tay bà bà nũng nịu nói: "Bà bà, người từ lúc nào gọi ta như vậy, chẳng phải từ bé người đã nhìn thấy hai tỷ muội ta lớn lên ư!"
Bà lão kia nghe vậy trong lòng hoài niệm, ngữ khí mang theo vẻ tang thương lẩm bẩm: "Luna ấy à, con bé... haiz!"
Lindis lại vẻ mặt háo hức nói: "Bà bà, lần này Đấu Trường Vinh Quang người đi như thế nào, có vui không?"
Bà lão nhìn đứa trẻ mà mình nuôi dạy lớn lên từ nhỏ trong lòng như mềm nhũn lại, cười đáp: "Được rồi, Lindis theo ta vào sảnh đường, chúng ta sẽ cùng tộc trưởng và Tư Tế đại nhân nói về chuyện này!"
Lindis lập tức vui vẻ cười đáp: "Vâng bà bà!"
Nói xong hai người tiến vào đại sảnh của Vọng Nguyệt tộc, khi vào bên trong lại không phải là khung cảnh xa hoa tráng lệ, mà chỉ là một căn phòng tương đối rộng rãi, bên trên cao chính là ba chiếc ghế chủ tọa tương ứng với ba vị trí tộc trưởng, Nguyệt Nữ và tộc trưởng phu nhân.
Đã có sẵn hai người ngồi đó, chính diện chính là một nam tử trung niên mang theo khuôn mặt uy nghiêm, nhưng khi nhìn thấy Lindis thì ngay lập tức mỉm cười từ ái.
Còn lại chính là một nữ nhân mặc trên mình trang phục với các hoa văn chi tiết dày đặc, không nhìn rõ dung mạo vì khuôn mặt đã bị che đi toàn bộ bởi một chiếc khăn bạc!
Nàng ta chính là đời này Đại Tư Tế của Vọng Nguyệt tộc, Tư Tế được chọn không phải vì người đó có thiên phú tốt hay không, mà vì Tư Tế chính là người có thể giao tiếp với Nguyệt Thần, truyền xuống ý chỉ của đấng để dẫn lỗi cho bộ tộc!
Bà lão kia đi vào lập tức khom người xuống, cung kính thưa: "Bái kiến tộc trưởng đại nhân, Tư Tế đại nhân!"
Còn Lindis thì chạy xuống bên cạnh tộc trưởng ngồi xuống, trên miệng hô: "Cha!"
"Không đi tu luyện đi, ở đây làm gì cái con bé này?" Tộc trưởng ngồi bên cạnh nhìn Lindis giả bộ mắng nói, Lindis không sợ hắn mà ánh mắt liếc nhìn về Tư Tế cười cười.
Tộc trưởng cũng không để ý đến Lindis nữa, nhìn vào bà lão kia nói: "Đại Tư Tế, mừng ngươi trở về, lần này Đấu Trường Vinh Quang diễn ra như thế nào?"
Nghe thế bà lão kia bắt đầu tường tận kể cho ba người nghe về diễn biến của đấu trường, thí sinh nào xuất sắc như thế nào, ai của thế lực nào.
Nghe xong cả Tư Tế và tộc trưởng cũng chấn kinh, không dám tin nói: "Học viện Ma Pháp Ayatte vô địch ư, Tinh Linh Công Chúa bị đánh bại sao, không thể tin nổi!"
Cả Tư Tế là người học rộng hiểu sâu cũng chấn kinh, nàng tuy thiên phú không đâu vào đâu nhưng là Tư Tế nàng phải là người vô cùng uyên bác, nàng hiểu rõ sự xuất sắc của Nam Tuyết Thần công chúa là đến mức nào, không ngờ lại bị một tên chỉ mới là Tinh Anh II cấp đánh bại!
Còn Lindis thì lại bĩu môi lẩm bẩm nói: "Hừ, lợi hại cái gì, nếu mà là tỷ tỷ thì đã khác!"
Tiếng nói của nàng cũng không nhỏ, cả ba đều có thể nghe thấy, nhắc đến Luna, mấy người trong phòng lập tức trầm mặc, có lẽ đó là sự mất mát khó mà chấp nhận đối với Vọng Nguyệt tộc.
Còn bà lão kia, nghe Lindis nhắc đến Luna, nàng lại nhớ ra một chuyện, có chút do dự mở miệng: "Còn một chuyện nữa không biết ta có nên nói hay không?"
Tộc trưởng khua tay: "Có gì Đại Tư Tế cứ nói!" Bà lão kia hít sâu một hơi rồi trịnh trọng nói: "Ta nghĩ rằng người tên Ayatte này có quan hệ gì đó với..với Luna công chúa!"
Ba còn lại trong phòng lập tức đứng phắt dậy, tộc trưởng ánh mắt nhìn thẳng vào bà lão nói: "Đại Tư Tế, chuyện ngươi nói là sao?"
Bà lão kia ngay lập tức kể chi tiết việc Nam Vô Tâm như thế nào khắc tên mình lên trên Quang Vinh Đài, từng cử chỉ và ánh mắt của hắn như thế nào, bà lão đề tượng tận thuật lại!
Nghe xong ba người kia cũng không thể tin nổi, nhất là tộc trưởng, hắn có hai người con gái, đều hết mực thương cả hai đứa, đối với Luna đã chết, mỗi lần nhắc đến lại là một lần đau.
Lindis suy ngẫm một hồi nói: "Luna tỷ tỷ xinh đẹp, thông minh như vậy, được nhiều người ái mộ có gì lạ, có lẽ tên đó cũng chỉ là một người hâm mộ tỷ tỷ thôi!"
Tộc trưởng cũng gật đầu có vẻ đồng ý với ý kiến đó, chỉ có Tư Tế là trầm ngâm, ánh mắt sâu xa như đang suy nghĩ điều gì đó.
Sau đó mọi người cũng trở về nơi của mình, riêng Tư Tế đi đến đỉnh của dãy núi, nơi mà nàng có thể gần nhất với ánh trăng trên cao!
Nàng ngước mặt lên trên nhìn ánh trăng bạc chiếu rọi, chắp hai tay trước ngực khuôn mặt thành tâm giọng điệu cầu khẩn:
"Nguyệt Thần đại nhân, xin hãy cho con biết về người tên Ayatte đối với Luna công chúa là ý gì?"
Như nghe được lời cầu khẩn chân thành từ tín đồ, ánh trăng bạc như sáng lên trong khoảnh khắc, một tia sáng chiếu vào hai tay đăng chắp của Tư Tế.
Tư Tế mở lòng bàn tay ra, bên trong là một dòng kí tự có lẽ chỉ mình nàng dịch được, Tư Tế giật mình thốt lên:
"Hồi sinh!"
...
Nam Tuyết Thần và Nam Vô Tâm đã chung đụng với nhau được hơn mười ngày, trong thời gian này Nam Vô Tâm có lúc sướng có lúc khổ.
Sáng ra thì được Nam Tuyết Thần đích thân vào bếp nấu cho ăn, mặc dù tay nghề của nàng không cao lắm, có thể nói là tệ nhưng Nam Vô Tâm không muốn phụ tấm lòng của nàng nên đều ăn hết cả.
Thời gian còn lại thì vì Nam Vô Tâm không đi được nên Nam Tuyết Thần đều để hắn ngồi trên xe lắn rồi đẩy hắn đi đây đó.
Đến tối Nam Tuyết Thần lại bằng Ma Thần huyết mạch năng lượng để trị thương kinh mạch và cơ thể cho hắn, Nam Vô Tâm vẫn như cũ được một hồi ra lăn ra ngủ.
Nam Tuyết Thần trong thời gian này cũng suy nghĩ rất nhiều, nàng cũng không ngờ rằng Tinh Linh Công Chúa cao quý bản thân mình mà lại có ngày làm bảo mẫu cho người khác!
Nam Vô Tâm kinh mạch vẫn đang lành lặn qua từng ngày, cơ thể đã không còn đau nhiều như trước nữa, cứ như thế này thì chẳng mấy chốc hắn sẽ hồi phục lại như ban đầu.
Nam Vô Tâm lúc này đang được Nam Tuyết Thần đẩy bằng xe lăn đi dạo, hai người một mực đều nói chuyện phiếm với nhau.
"Cái gì, đến cả cận vệ của mẹ ta Zill mà ngươi cũng biết?" Nam Tuyết Thần kinh ngạc thốt lên, hiếu kì nhìn hắn.
Nam Vô Tâm đắc ý cười: "Đương nhiên, không chỉ bên cạnh mẹ cô có bao nhiêu cận vệ, người hầu mà ta còn biết mẹ cô thích cái gì, sinh vào ngày đầu tiên của tháng đầu tiên trong năm, cao 1m72 luôn cơ!"
Nam Vô Tâm vì thể hiện mà đọc luôn cả bảng số liệu về Tel'Annas ở tiểu sử Liên Quân kiếp trước cho Nam Tuyết Thần nghe.
Còn Nam Tuyết Thần, nàng dừng xe đẩy lại, tiến lên trước mặt Nam Vô Tâm dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm hắn, nghi vấn hỏi: "Nói đi, ngươi có phải là cha của ta hay không?"
Nam Vô Tâm lúc này mình mới nhận ra mình vừa mới nói ra cái không nên nói, vội lắc đầu liên tục phủ nhận nói: "Đương nhiên không phải, làm gì có con gái lớn tuổi hơn cha, điên sao?"
Dù Nam Vô Tâm nói vậy nhưng Nam Tuyết Thần vẫn dùng ánh mắt ta nhìn thấu tất cả đối với hắn: "Vậy tại sao những điều mà chỉ có ta và mẹ biết mà ngươi cũng biết, ta một mực tò mò đấy?"
Nam Vô Tâm mồ hôi chảy ròng ròng, vội nói sang chuyện khác: "Ta đoán bừa, ha ha, hôm này trời mát nhỉ!"
Nam Tuyết Thần có ngu mới tin hắn, nhưng nhìn bộ dáng chối lui của hắn nàng cũng không tiện hỏi nhiều, chắc chắn sau khi trở về nàng phải hỏi tốt mẹ mình.
Đột nhiên từ phía sau hai người lại vang lên âm thanh dịu dàng dễ nghe của một nữ nhân: "Hai người ở đây sao, ta vừa đến nhà mà không gặp hai người!"
Nam Vô Tâm và Nam Tuyết Thần quay lại, nhìn thấy Donna đang mang theo một cái giỏ đồ ăn đi đến, trên mặt mang theo nụ cười vui đời.
Nam Tuyết Thần trong khoảng thời gian này tuy nói và cười nhiều với Nam Vô Tâm nhưng với người khác nàng không được thân thiện như vậy, mở miệng nói: "Cô đến đây làm gì?"
Donna sững sờ, trong mắt nàng thì Nam Tuyết Thần chính là lên giọng với nàng, lấy thế đè người, trong lòng đang giận mắng: "Tưởng ở bên cạnh chăm sóc huynh ấy được vài ngày mà cô lớn lắm sao? Trước đây ta và huynh ấy còn ngủ cùng nhau." Tất nhiên chỉ là Nam Vô Tâm ngồi bên đống lửa và Donna dựa vào vai hắn ngủ thiếp đi!
Nhưng ngoài mặt Donna vẫn cười thân thiện nói: "Ta đến mang cho huynh ấy chút đồ ăn, bây giờ tu vi mất hết chắc huynh ấy đói lắm đúng không?"
Nói xong còn đắc ý nhìn Nam Tuyết Thần, Nam Vô Tâm nghe đến là đồ ăn lập tức mừng rỡ, cười nói: "Cảm ơn Donna tiểu thư, ta đúng thật là..."
Nhưng chưa kịp nói xong Nam Tuyết Thần đã chặn trước mặt hắn nói: "Không cần, ta đã nấu cho tên này ăn đủ ba bữa một ngày rồi, hắn ăn lần nào cũng hết sạch!"
Donna không phục nói: "Cô mà biết nấu ăn sao, với thân phận công chúa của cô ngày nào chả có người hầu hạ đến tận miệng!"
Nam Tuyết Thần vẫn thản nhiên đáp: "Đương nhiên là biết, không tin ngươi hỏi hắn, ngày nào chả ăn ngon lành, có chê câu nào đâu!"
Donna nghe thế quay sang tiến gần đến Nam Vô Tâm nói: "Cô ấy nói thật sao, Tinh Linh Công Chúa vậy mà nấu ăn rất ngon ư?"
Nam Vô Tâm ngửi được mùi đồ ăn thơm ngon từ giỏ của Donna, đang định lắc đầu nói: "Đương nhiên không ng..."
Chưa nói xong đã thấy Nam Tuyết Thần đặt một tay lên vai của hắn, Donna thì nghe không rõ hỏi: "Không gì, không làm sao?"
Nhìn ánh mắt đang sợ của Nam Tuyết Thần, Nam Vô Tâm dối lòng nói: "Đương nhiên không thể chê vào đâu được, Nam Tuyết Thần công chúa chính là người nấu ăn ngon nhất trên đời, được ăn đồ ăn cô ấy nấu là sự vinh hạnh lớn nhất trong cuộc đời của ta!"
Nam Vô Tâm khuôn mặt giống như cuộc đời đã không còn gì vương vấn ngửa lên trời, Nam Tuyết Thần thì gật đầu hài lòng còn Donna thì không phục nói:
"Ta không chịu thua, lần sau ta sẽ nấu ngon hơn cô!" Nói xong mang theo tâm tình bực bội vùng vằng bỏ đi!