Translator: Bưởi
Beta: Thuỷ Tiên
Khi Liên Diệc đến bệnh viện, bác sĩ đã chờ sẵn bên ngoài phòng bệnh.
Bác sĩ đứng bên cạnh nói: “Thật ra rất khó nhận biết đa nhân cách. Có nhân cách có thể làm giả. Đây là lần đầu tiên tôi thử đánh thức. Tôi không dám chắc lắm, nhân cách phụ của anh ta quá bình tĩnh.”
Ông nhận bệnh nhân tâm thần không phải là ngày một ngày hai, có người điên cuồng, có người không hoàn chỉnh, có đủ loại kỳ quái, nhưng người có nhân cách phân liệt quỷ dị như thế này thì đây là lần đầu tiên.
Hiện tại có rất nhiều tranh luận liên quan đến bệnh đa nhân cách trong giới y học.
“Tôi nghi ngờ có nhiều nhân cách, nhưng tôi chỉ đánh thức được một nhân cách.” Ông nói thêm.
“Nhiều nhân cách?”
Liên Diệc lặp lại câu hỏi, dù sao thì không thường thấy người đa nhân cách. Lưu Ninh cũng có phần không giống bình thường. Nhân cách chính nhát gan, nhưng nhân cách phụ lại to gan như vậy. Mặc dù có rất nhiều ý kiến nói các nhân cách đều khác nhau, nhưng với trường hợp này thì chênh lệch quá lớn.
Bác sĩ thở dài: “Haiz, anh tự vào xem đi, chú ý an toàn.”
Đa nhân cách được xem như là một loại bệnh tâm thần, nhưng không phải tất cả người bị đa nhân cách đều sẽ mang bệnh tâm thần. Mặc dù ông là bác sĩ nhưng ông cũng đã học luật pháp, biết rằng chỉ có người bị đa nhân cách cực kỳ nghiêm trọng mới thuộc loại bệnh nhân tâm thần trong luật hình sự.
Đúng là người bị bệnh tâm thần có thể được miễn giảm hình phạt trong một số trường hợp nhất định, nhưng cũng có quy định. Người bị bệnh rối loạn đa nhân cách cũng như vậy. Thông thường, nhân cách chính có thể kiểm soát được bản thân thì sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự, tuy nhiên, hình phạt sẽ nhẹ hơn.
Nhưng nhân cách phụ thay thế nhân cách chính, đánh mất năng lực kiểm soát bản thân, vậy thì cần phải dựa theo các quy định khác. Ví dụ như, quy định về người không có năng lực trách nhiệm hình sự có thể được miễn hình phạt, cũng có thể bị tuyên án.
Trong tình huống của Lưu Ninh, có thể thấy rõ được rằng, bình thường nhân cách chính tự do hoạt động, còn nhân cách phụ thỉnh thoảng thức tỉnh vào ban đêm, không tính là mất năng lực kiểm soát bản thân, hẳn là sẽ được giảm nhẹ tội trạng.
Liên Diệc đang định nhấc chân bước đi thì bác sĩ chợt nhớ ra điều gì đó, nói thêm: “Thực ra, có thể là tôi cũng đã bị lừa. Vẫn tồn tại khả năng người có nhân cách mạnh mẽ sẽ lợi dụng chúng tôi, có điều, tôi đã rất cẩn thận rồi. Các anh vẫn nên tự mình phán đoán đi.”
Liên Diệc vỗ vai ông: “Tôi biết rồi.”
Phòng bệnh ở đây được xây dựng thiết kế có kiểu dáng rất đặc thù. Có thể đứng bên ngoài nhìn vào bên trong. Anh ta không đi vào, mà chỉ đứng bên ngoài quan sát.
Từ khi bắt Lưu Ninh đến giờ, mọi thông tin của anh ta đều đã được đặt lên bàn Liên Diệc.
Lưu Ninh mồ côi từ nhỏ. Mẹ ruột nhảy sông tự vẫn, bố của anh ta thì tàn tật lúc anh ta học trung học, điều này dẫn đến tính tình của anh ta nhút nhát, tự ti. Nhưng ở trên mạng, tính tình của anh ta rất nóng nảy, làm chuyện gì cũng dễ dàng từ bỏ. Vì vậy, tuy ở thủ đô mà lại không tích góp được gì cả, vậy nên phải thuê căn phòng rất cũ nát.
Nhưng mà bây giờ, Lưu Ninh trong phòng bệnh đã thật sự khiến cho Liên Diệc phải kinh ngạc.
Trong phòng bệnh không có nhiều đồ vật sắc bén. Lưu Ninh vẫn mặc áo thun và quần bò rách từ tối hôm qua. Nếu tối qua là bộ dạng một tên côn đồ nhỏ hoạt bát, thì bây giờ lại là một người cực kỳ tỉnh táo.
Báo cáo của cấp dưới quả thật không sai, dáng vẻ đã thay đổi hoàn toàn.
Mặt mũi của Lưu Ninh này rất bình tĩnh, thỉnh thoảng còn nhìn quanh toàn bộ phòng bệnh, trên khóe miệng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, khiến cho dung mạo bình thường của Lưu Ninh trở nên rõ ràng hơn hẳn, cũng khiến người khác dễ dàng chú ý đến.
Lưu Ninh bỗng nhìn về phía cửa.
Rõ ràng hắn ta [*] biết Liên Diệc đang nhìn hắn ta, Liên Diệc đẩy cửa bước vào.
[*] Tuỳ vào ngữ cảnh để mình quyết định dùng “anh ta” hay “hắn ta” cho nhân vật Lưu Ninh.
Nhìn thấy Liên Diệc đi vào, Lưu Ninh nhướng mày, bình tĩnh không chút sợ sệt, hỏi: “Là tới hỏi tôi chuyện giết người hả?”
“Anh là nhân cách phụ của Lưu Ninh?” Liên Diệc đứng trước mặt hắn ta, từ trên cao nhìn xuống, hỏi.
“Là tôi làm.” Hắn ta duỗi người, lãnh đạm đáp lời, trả lời không đúng trọng tâm câu hỏi, đột nhiên nhíu mày, nói: “Tôi không thích cách anh nhìn tôi như vậy.”
Giọng điệu của hắn ta đều đều, như thể chuyện giết người chỉ giống với việc ăn một cái bánh bao vậy.
Phạm Dương đi phía sau, nhìn thấy cảnh tượng này cũng không khỏi trợn trừng hai mắt.
Từ thủ đoạn giết người có thể thấy, tính cách của hung thủ rất méo mó, bọn họ đã chuẩn bị đánh thái cực quyền với hung thủ rồi. Ai mà biết được, mới vừa mở miệng thôi mà đã thừa nhận, chẳng cần tra hỏi gì cả.
Đầu năm nay hung thủ đều dễ nói chuyện vậy sao?
“…” Liên Diệc cũng lặng thinh vài giây, sau đó mới hỏi: “Tại sao lại giết người?”
Lưu Ninh đột nhiên li3m li3m môi, khí chất cả người bỗng trở nên quỷ dị thần bí, giọng điệu trầm ngâm: “Tất nhiên là vì thích.”
Suy nghĩ này là suy nghĩ của rất nhiều kẻ phạm tội giết người, mà hắn ta cũng không phải là ngoại lệ.
“Anh không thấy máu chảy ra từ cổ họng nhìn rất đẹp sao? Nửa đêm, chỉ có ánh trăng soi sáng, dòng máu cũng mang theo mùi hương khác nhau. Máu của mỗi người đều có mùi vị không giống nhau.”
Đầu lưỡi cạ cạ hàm răng, giọng khàn khàn nói tiếp: “Máu của người phụ nữ kia uống ngon nhất.”
Đôi mắt híp lại giống như đang hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó. Dáng vẻ si mê của hắn ta khiến Phạm Dương đang đứng bên cạnh cũng không nhịn được mà rùng mình ớn lạnh.
Đây mới thực sự là có bệnh.
Liên Diệc còn chưa hỏi tiếp, thì Lưu Ninh đã tự mình ngồi dậy trên giường bệnh, bình tĩnh kể lại chi tiết ba vụ án giết người, thỉnh thoảng còn cảm thán vài câu, cứ như là sợ người ta không biết cảm giác của hắn ta vậy.
Sau cùng, hắn ta còn liếc nhìn hai người với ánh mắt khiêu khích.
Liên Diệc có phần đau đầu, hiển nhiên nhân cách phụ này không sợ bất cứ điều gì cả, muốn phán xét hình sự thì phải trải qua một vài cuộc điều tra. Mà chờ đến khi cơ quan tư pháp đến điều tra thì hắn ta cũng đã trốn mất rồi.
Có điều, may mắn là lần này anh ta có ghi âm lại.
Lưu Ninh nở nụ cười vui sướng, rất vui vẻ với vẻ mặt của hai người bọn họ, trong mắt lóe lên tia sáng quỷ dị.
“Bởi vì dục v0ng cá nhân mà giết người, anh không hề áy náy một chút nào sao?” Liên Diệc bình tĩnh hỏi hắn ta.
Lưu Ninh kinh ngạc nhìn Liên Diệc: “Giết người mà còn phải áy náy nữa hả? Tất nhiên dục v0ng cá nhân phải đè lên suy nghĩ của người khác rồi.”
Nghe hắn ta nói xong, Liên Diệc cũng biết, có nói thêm gì nữa cũng không thể đả thông nổi, đành phái người canh chừng hắn ta ở phòng bệnh.
Sau khi trở lại văn phòng, không lâu sau, nhiều thông tin bí mật về Lưu Ninh cũng được gửi đến.
Dù sao thì hồ sơ trong đồn chỉ là đơn giản là bề ngoài, mà bản chất thực sự thì cần phải điều tra sâu hơn.
Cảnh sát đã trực tiếp đến quê nhà của Lưu Ninh để tìm kiếm manh mối. Bởi vì cách thủ đô không gần, lại còn ở nông thôn, nên đã tiêu tốn không ít thời gian và công sức.
Người ở đầu dây bên kia nói: “Đội trưởng Liên, đã điều tra ra rồi. Tình hình hiện tại của Lưu Ninh chắc là vì lý do gia đình mà tạo thành. Tôi kiểm tra hồ sơ, phát hiện năm đó mẹ anh ta nhảy sông tự vẫn, có người đã đến báo án. Có điều, cuối cùng là do nguyên nhân tự sát nên chuyện này đã bị triệt tiêu. ”
“Tôi đến thôn của anh ta một chuyến thì nhận được không ít thông tin. Một số người già ở thôn vẫn còn nhớ chuyện nhà anh ta. Lưu Ninh không phải con ruột của bố anh ta. Năm đó mẹ anh ta bị cu0ng hi3p, bị cu0ng hi3p ngay trước mặt anh ta. Sau đó chuyện này bị bố của Lưu Ninh biết, dẫn đến bạo lực gia đình. Mẹ của Lưu Ninh không thể chịu đựng được, lúc anh ta chín tuổi thì nhảy xuống sông tự tử.”
Năm chín tuổi, việc ghi nhớ mọi chuyện đã tương đối rõ ràng.
“Mấy người già nói, sau khi mẹ của Lưu Ninh nhảy xuống sông tự tử, Lưu Ninh sống không được tốt lắm, không bị chửi thì cũng bị đánh. Sau đó bọn họ có giúp đỡ nhưng không có tác dụng gì. Về sau, Lưu Ninh đã chọn sống ở ký túc xá trường trung học, sau vì không có tiền đi học nên đành phải thôi học.”
Vậy thì xem ra, việc trải qua những hoàn cảnh khác với với người khác rất có thể là nguyên nhân sinh ra đa nhân cách.
Trong đầu đột nhiên lóe lên một tia sáng, Liên Diệc bình tĩnh hỏi: “Tại sao bố anh ta lại bị tàn tật?”
Người ở đầu dây bên kia có chút sững sờ khi đột nhiên nghe được câu hỏi này, sau đó mới ngập ngừng nói: “Tôi nghe người trong thôn kể lại. Mùa đông mười sáu năm trước, bố anh ta rơi xuống con sông ngay trước cổng thôn, ngã vào một cái hố ngay mặt sông băng. Hai chân của ông ta bị ngâm trong nước lạnh rất lâu, khi được tìm thấy thì đã không cứu vãn được nữa, gia đình lại không có tiền đến bệnh viện lớn, cho nên sau đó tàn tật luôn.”
Liên Diệc hỏi tiếp: “Hôm đó Lưu Ninh ở đâu?”
“Ở nhà, vào lúc ban đêm anh ta thức dậy đi vệ sinh nên mới phát hiện ra, gọi người trong thôn cùng nhau đi tìm người, còn cõng bố về nhà nữa.”
Mười sáu năm trước, Lưu Ninh mới chỉ mười tuổi. Nếu chuyện này là do anh ta làm, thì có lẽ khi đó đã có dấu hiệu đa nhân cách. Có điều, chuyện này cũng chỉ là suy đoán mà thôi.
Điều đáng ngờ nhất chính là, ngay tại con sông mà mẹ Lưu Ninh tự tử, tận một năm sau bố của Lưu Ninh lại gặp tai nạn ngay chỗ đó, trong đêm tối, anh ta đến đó làm gì?
Trong nháy mắt, đầu óc Liên Diệc xuất hiện mấy suy nghĩ, môi mỏng mím chặt lại.
Sau khi cúp máy không lâu, điện thoại lại sáng lên, một tin nhắn WeChat được gửi đến: “Đội trưởng Liên, không hay rồi, sự việc này đã bị người ta phanh phui trên Weibo rồi!”
Một bức ảnh chụp màn hình lập tức được gửi đến. Đó là bức ảnh hiển thị vụ án cắt cổ uống máu ở thủ đô đang đứng thứ 49, và mức độ phổ biến có lẽ vẫn đang tăng dần lên.
Bởi vì thủ đoạn đẫm máu, lúc bọn họ phát hiện đã phong tỏa hiện trường. Ngoại trừ một số ít người biết chuyện này, các bài viết liên quan đều đã bị xóa. Sao chuyện này lại bị đưa ra ngoài ánh sáng vậy?
Liên Diệc nhíu mày bấm vào, bài đăng Weibo đầu tiên vạch trần sự việc.
[Một Người Chính Nghĩa V: # Vụ án giết người cắt cổ uống máu ở thủ đô # Cách đây không lâu, ở khu Uyển Tân xuất hiện một kẻ mất trí, giết liên tiếp ba người, thủ đoạn tàn nhẫn. Không những thế, sau khi cắt cổ còn uống cạn máu, chiếc ly tại hiện trường đều có dấu máu khô. Hiện tại vẫn chưa có thông tin gì về vấn đề này @ Đồn cảnh sát khu Uyển Tân thủ đô.]
“Ôi giời, chuyện này có thật hả? Tôi cũng sống ở khu Uyển Tân. Sao không nghe thấy chuyện này? Sau này tôi không dám ra ngoài vào ban đêm nữa đâu!”
“Chuyện này là thật hay giả vậy? Hy vọng mau chóng xuất hiện bác bỏ tin đồn nhảm. Nếu là thật, vậy thì phải nhanh chóng tìm ra hung thủ, nghiêm trị hung thủ! Nếu không sẽ dẫn đến lòng dân hoảng sợ!”
“Còn phải hỏi hả? Nhất định mấy thứ liên quan đã bị đè ép hết rồi. Chắc chắn là chưa bắt được hung thủ, nếu không thì che che giấu giấu như vậy làm gì chứ?”
“Những gì chủ Weibo này nói thật đáng sợ, không chỉ cắt cổ mà còn uống máu… Đây, có phải là mắc bệnh gì đó rồi không, bệnh giống như ma cà rồng ấy!”
“Hung thủ vẫn chưa bị bắt sao? Không nói cho chúng ta biết chuyện này, lỡ may ban đêm chúng ta đi ra ngoài bị gi3t ch3t thì sao, cảnh sát làm việc như vậy đó hả?”
“Hèn chi mấy ngày hôm nay người bên đó có gì đó không đúng lắm, tôi hỏi cũng không nói, vậy mà lại có chuyện đáng sợ như vậy. May mà mấy đêm nay tôi đều ngủ ở nhà.”
Nhìn thấy mấy lời bình luận này Weibo, Liên Diệc hít một hơi thật sâu.
Người trên mạng là đối tượng dễ bị dẫn dắt nhất. Vì không để cho người dân hoảng sợ cho nên bọn họ mới đè ép vụ án này xuống. Bọn họ đã cố gắng hết sức truy tìm hung thủ, cũng may sao Lưu Ninh đã bị khống chế. Nếu không, dưới tình huống khác, việc bị phanh phui này sẽ trở nên phức tạp hơn.
Anh ta định thoát ra, nhưng lại vô tình lướt xuống, một tài khoản Weibo xuất hiện lập tức làm cho anh ta phải nhíu mày.
[Tôi là tài khoản phụ: Ha ha ha nhìn xem tôi thấy cái gì đây này. Cái người mà Cơ Thập Nhất vui vẻ nói chuyện chung hình như là hung thủ trong vụ cắt cổ uống máu # Hình ảnh # Hình ảnh]
- -----oOo------