Editor: Dứa
Beta: Thuỷ Tiên
(*)
Hoàng lịch: Loại sách giống như lịch vạn niên, xem ngày lành tháng tốt.
Lời nói của Liên Diệc cũng nằm trong dự đoán của Cơ Thập Nhất.
Ba mươi năm qua đi, mọi thứ thật sự đã thay đổi quá nhiều, ngày trước đất nước mới phát triển không lâu, ngay cả Internet cũng chưa phổ biến, tin tức lưu thông không thuận tiện, dữ liệu thời điểm đó và bây giờ cũng có sự chênh lệch.
Anh ta tiếp tục nói: “Nhưng cô không cần phải lo lắng, đương nhiên chúng tôi sẽ điều tra chuyện này, chỉ là thời gian dài hay ngắn mà thôi.”
Bấy giờ, trái tim vốn bị nâng lên cao đầy bất an của Dư Tri Thu mới được buông xuống.
Bà ấy chỉ sợ không có ai giúp mình, cô gái tên Cơ Thập Nhất bên cạnh đã giúp bà đủ nhiều rồi, bà ấy không muốn làm phiền đối phương thêm nữa, dù sao cũng là người không có quan hệ gì với bà cả, như thế thì quá phiền hà người ta.
Đợi tất cả dân làng bị áp giải lên xe, cuối cùng Liên Diệc mới lên xe.
Mấy chiếc xe lập tức rời khỏi thôn Thanh Thuỷ, chỉ còn lại dấu vết rất nhiều người từng đến thăm viếng thôn làng, không còn ai ở lại, ngay cả bọn trẻ cũng bị đưa đi.
Xe của Tô Minh Châu đã đưa Khả Khả tới bệnh viện, hiện giờ chỉ có thể ngồi xe của Vương Hạo, cũng may mà chiếc xe đủ lớn, chỉ nhiều thêm có hai người mà thôi.
Tô Minh Châu im lặng không lên tiếng, trước khi lên xe đột nhiên mở miệng, nói: “Lần sau chị mà ra ngoài thì nhất định phải xem hoàng lịch.”
Cơ Thập Nhất cũng rất bất lực, “Đây là điều không ai đoán trước được, chị cũng không ngờ lần này ra ngoài quay phim còn gặp phải chuyện như vậy.”
Chỉ sợ đạo diễn sẽ bị ám ảnh.
Cô nghĩ không sai, sau khi xe khởi hành, Vương Hạo thở dài thườn thượt, mấy người ngồi trên xe đều tỏ vẻ đồng tình.
Từ khi bấm máy
“Trinh thám tình yêu” tới nay liên tục xảy ra việc lớn việc nhỏ, tất cả những vấn đề xen kẽ ở giữa có thể dựng thành phim truyền hình đến nơi rồi, không ngờ lần này ra ngoài quay phim cũng gặp chuyện, đạo diễn sắp sửa không còn niềm tin vào lựa chọn của mình mất rồi.
Nếu đây không phải là tác phẩm đầu tay của anh, anh cũng không muốn quay nữa, may mà các diễn viên đều là những người cực tốt, ông chủ cũng cực kỳ tốt, chưa từng khai trừ hay rút vốn đầu tư.
Nghĩ đến đây, Vương Hạo thấy khá vui vẻ.
Sau khi trở về đồn, Liên Diệc dặn dò Phạm Dương tìm địa điểm trong lời nói của Cơ Thập Nhất.
Kết quả cuối cùng là họ đã tìm được mười mấy địa điểm, mỗi nơi đều có cảnh sắc như vậy, hơn nữa, địa điểm đó còn trải rộng khắp trên cả nước.
Liên Diệc cũng đoán được sẽ nhìn thấy kết quả như vậy, nói: “Có lẽ phải loại trừ từng nơi một.”
Cơ Thập Nhất không hỏi thêm nữa, dù sao chắc chắn bọn họ sẽ nhúng tay vào chuyện này, nhưng khẳng định thời gian sẽ chậm hơn một chút.
Cùng lúc đưa quá nhiều người về đồn, thẩm vấn là một chuyện phiền phức, đặc biệt là khi rất nhiều người còn ở đó cãi cọ ầm ĩ, quả thực muốn điếc cả lỗ tai.
Bọn họ vội vàng thẩm vấn, mà chuyện của Dư Tri Thu lại bị đặt sang một bên.
Cơ Thập Nhất tìm kiếm trên mạng, phát hiện những từ ngữ đó quá phổ biến, nhiều kết quả tìm kiếm đến từ cùng một khu du lịch, còn xen lẫn rất nhiều tiểu thuyết, nhưng tin tức thực sự hữu dụng thì không nhiều.
Hiện giờ các địa điểm du lịch đều được miêu tả hết sức lộng lẫy, gồm đủ loại tính từ, cô phải so sánh đối chiếu từng chi tiết một.
Dư Tri Thu có chút cô đơn, nhỏ giọng nói: “Cô, cô đừng…”
Cơ Thập Nhất còn chưa nghe bà ấy nói hết mà chỉ cười duyên, giọng nhẹ tênh cất lời: “Bây giờ bọn họ đang bận, chúng ta tự tìm trước, như vậy có lẽ sẽ nhanh hơn.”
Cô lập tức lên Weibo.
Hiện giờ thông tin phát triển, cô cũng đã có lĩnh hội sâu sắc, chắc chắn phải có tới hàng chục triệu người chơi Weibo, thậm chí con số đó có thể lên tới hàng trăm triệu, nếu có thể sử dụng sự giúp đỡ từ bọn họ, như vậy thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn.
Hơn nữa, cô cũng dự định bóc trần chuyện đi tới thôn Thanh Thuỷ lần này, coi như lời nhắc nhở để cảnh tỉnh tất cả mọi người.
Dưới cái nhìn chăm chú mờ mịt của Dư Tri Thu, Cơ Thập Nhất nhanh chóng soạn thảo một bài văn dài, ghi lại sự việc lần này ở trong đó, cuối cùng là mô tả thông tin được đưa ra trong giấc mơ của Dư Tri Thu, tập trung vào những cánh đồng hoa, cây cối, còn có con sông gần nhà, hoàn tất hết thảy thì bấm nút đăng bài.
Hiện tại cô có không ít người hâm mộ, huống hồ chi, bây giờ đương lúc buổi tối, rất nhiều người đều lướt Weibo, nhanh chóng bắt gặp bài viết dài áng chừng mấy nghìn chữ này.
Mới đầu nhìn lướt qua cư dân mạng còn tưởng Cơ Thập Nhất đang làm chuyện gì, không ngờ sau khi nhấn vào mở lên xem thì càng xem càng kinh ngạc.
“Mẹ kiếp, cái quái gì vậy? Chuyện này cũng đáng sợ quá rồi đó nhỉ?”
“Trên Weibo đã vạch trần loại chuyện này rất nhiều lần, nhưng kết quả thì vẫn vậy, căn bản là không có gì thay đổi cả.”
“Nói nữa thì tức chết mất, dù sao sau này cũng phải cẩn thận hơn, hiện tại bọn buôn người dám trực tiếp bắt cóc rồi bán qua tay, căn bản là không e sợ bất cứ điều gì.”
“Cứ cách một khoảng thời gian lại nhìn thấy những tin tức như thế này, thật sự quá mệt mỏi, nhà nước cũng mạnh tay trong việc truy quét bọn buôn người, nhưng chúng vẫn cứ ùn ùn không ngớt, chúng ta chỉ có thể tự cẩn thận mà thôi.”
“Lúc trước, dưới tầng nhà tôi có người trực tiếp bế đứa trẻ đi, cũng may lúc ấy có nhiều người qua lại, mọi người nhìn thấy đứa trẻ khóc to, cảm thấy không thích hợp nên đã ngăn cản, nếu muộn một chút thôi, chỉ sợ bọn buôn người đã bỏ chạy rồi!”
Rất nhiều người mới đọc hết nửa đầu bài viết đã không nhịn được mà bình luận, đoạn sau căn bản không đành lòng đọc tiếp.
Khác với những gì được tiết lộ trên Weibo, Cơ Thập Nhất miêu tả tình hình trong thôn khiến mọi người thật sự không thể tin được.
—— Người dân trong cái thôn này đều buôn người? Sau đó những người phụ nữ bị bắt cóc lại gia nhập vào đội ngũ mua bán?
Sự thật này quả thực quá đau lòng.
Mấy năm gần đây có rất nhiều phụ nữ bị mất tích, có thành phần tri thức, có phụ nữ ở nông thôn, cũng có người thuộc ngành nghề cấp cao, nhưng sinh viên là nhiều nhất, đa số là những người được tiếp nhận nền giáo dục, thật khó lòng mà tưởng tượng bọn họ sẽ trở thành người như vậy.
Có người đọc hết đoạn kết, cực kỳ để tâm đến địa điểm được miêu tả, bắt đầu chú ý.
Không phải tự dưng mà có câu nhiều người sức lớn, một số người thích đi du lịch, nhớ được không ít địa điểm mang đầy đủ các đặc điểm như vậy, trực tiếp mở album của mình ra bắt đầu so sánh.
Nhiều người nhặt củi thì lửa to, dưới Weibo nhanh chóng xuất hiện không ít bình luận bằng hình ảnh, được mọi người ấn like và đẩy lên đầu.
Cơ Thập Nhất cùng Dư Tri Thu đối chiếu từng cái một, sau đó tìm kiếm các địa điểm trong bức ảnh, cuối cùng thì xác định được ba địa điểm.
Bọn họ đang định tiếp tục, thì người của Tô Minh Châu gọi điện tới: “Ở thành phố Lâm Hải có một nơi rất giống với miêu tả, tên là Vườn Hoa Đá.”
Vườn Hoa Đá cũng nằm trong số ba địa điểm trên.
Cơ Thập Nhất có chút ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ, nói tin tức này cho Liên Diệc, nhờ đối phương liên hệ với cảnh sát thành phố Lâm Hải, như vậy có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Thành phố Lâm Hải nhanh chóng kiểm tra hồ sơ, trong ghi chép quả thực có người báo án con gái bị mất tích, cô gái đó đúng là Dư Tri Thu.
Nhưng Dư Tri Thu không nhớ được chuyện gì, với những thông tin mà cảnh sát bên kia dò hỏi đã có tới ba câu không biết, cuối cùng cũng chỉ có tuổi tác là trùng khớp một cách mơ hồ, đứa trẻ trong ảnh chụp khoảng chừng năm, sáu tuổi, chênh lệch quá lớn nên không thể phân biệt được.
Cơ Thập Nhất được linh lực nhắc nhở nên đã nhìn thấy dáng vẻ của Dư Tri Thu khi còn nhỏ, nhưng cô không thể nói thẳng ra, chỉ đưa ra gợi ý bọn họ nên làm xét nghiệm DNA, dù sao thì đây cũng là một trong những khả năng cao nhất.
Thật ra, trong lòng cô cũng thở phào nhẹ nhõm rồi, đứa nhỏ này đúng là Dư Tri Thu.
Thành phố Lâm Hải cho biết hiện giờ cặp vợ chồng báo án vẫn còn sống ở đó, bởi vì có thể trên lưng Dư Tri Thu còn cõng cả mạng người, tất nhiên Liên Diệc phải thẩm vấn bà ấy, vậy nên bên phía thành phố Lâm Hải đã phái người đưa tới đây.
Cơ Thập Nhất không tiện ở lâu trong đồn cảnh sát, thu xếp xong xuôi thì cùng Tô Minh Châu rời khỏi nơi đó.
…
Trong lúc cô không chú ý, số lượt chia sẻ Weibo của cô tăng lên mấy trăm nghìn với tốc độ chóng mặt, chỉ trong một buổi trưa.
Vương Ninh vốn đang thất nghiệp ở nhà cũng nhìn thấy tin tức này, cảm thấy quả nhiên người phụ nữ kia có độc, đến địa điểm quay phim cũng gặp phải chuyện như vậy, anh ta càng hạ quyết tâm tuyệt đối không thể tiếp cận đối phương.
Tiểu Nhất cũng hoàn thành nhiệm vụ trở về công ty.
Tô Minh Châu cảm thấy thật may mắn khi mình để cô dẫn theo vệ sĩ, nếu không thì không biết đã xảy ra chuyện gì.
Anh xụ mặt, nói: “Sau này đóng phim em nhất định phải khảo sát trước xem đạo diễn định quay ở đâu.”
Cơ Thập Nhất vừa lấy chìa khoá ra mở cửa, nghe vậy bật cười thành tiếng, nghiêm túc nói, “Như em nói thì sau này đạo diễn của Hoàng Thiên cũng không dám ra ngoài chụp ngoại cảnh nữa rồi.”
Chụp ngoại cảnh là chuyện rất phổ biến, về cơ bản, hầu hết các đoàn phim đều sẽ có ngoại cảnh, không thể quay trọn vẹn bộ phim dưới phông nền xanh được, như vậy quá giả.
Tô Minh Châu nghiêm mặt, “Ít nhất phải điều tra cẩn thận xem nơi đó có chuyện gì hay không.”
Giống như thôn Thanh Thuỷ lần này vậy, những chuyện xấu xa như thế này bị giấu giếm dưới bề mặt, nếu anh điều tra trước thì có thể trực tiếp báo án, sẽ không xuất hiện tình huống nguy hiểm khi đến đó.
“Nói vậy cũng đúng.” Cơ Thập Nhất nghiêm túc đáp lời.
Cô sắp xếp mọi thứ xong thì lại vào Weibo lần nữa, cư dân mạng vẫn còn quan tâm đến chuyện này, nhắn tin hoặc bình luận hỏi thăm chuyện của Dư Tri Thu.
Sự quan tâm từ những người xa lạ khiến trái tim cô ấm áp.
Cơ Thập Nhất lần lượt trả lời những người đó, mặc dù hiện giờ chỉ thiếu bước xác nhận cuối cùng, nhưng gần như đã là điều chắc chắn, hơn nữa, ngay cả khi cô xuất hiện sai lầm, cảnh sát tất nhiên sẽ tìm ra sự thật.
Ngũ Thanh nhanh chóng gọi điện tới: “Sao lại thế này? Lúc trước gọi điện cho em cũng không ai nghe máy.”
“Tín hiệu không tốt, sau đó vì ở đồn cảnh sát nên em bật chế độ im lặng.” Cơ Thập Nhất ấm áp trả lời, “Chuyện đã được giải quyết.”
“Giải quyết cái gì, em không thấy mình lại lên hot search rồi sao? Chị nghĩ lần này thể nào cũng có người nhảy ra nói em thế này thế nọ.” Ngũ Thanh tức giận nói.
Cơ Thập Nhất cười khẽ, “Cứ để bọn họ nói đi thôi, em không thẹn với lương tâm, không ảnh hưởng đến cuộc sống của em.”
Ngũ Thanh không nói rằng điều này ảnh hưởng đến tâm trạng của cô ấy, chuyển sang chuyện công việc, “Hơn mười ngày nữa
“Sơn hà cẩm tú” sẽ bắt đầu tuyên truyền lần đầu tiên, đồng thời sẽ có một chương trình, đến lúc đó chị sẽ thông báo cho em.”
Tô Minh Châu ở bên cạnh đã sớm mất kiên nhẫn, nói: “Bây giờ chị cần nghỉ ngơi.”
Nghe thấy giọng nói đột ngột phát ra, Ngũ Thanh cũng đoán được ông chủ đang ở đó, vốn đang thao thao bất tuyệt lại bị nghẹn ứ trong cổ họng, dùng dăm ba câu kết thúc cuộc trò chuyện: “Cứ thế đi, gần đây em không cần lên tiếng, chị sẽ gửi thông tin chương trình cho em sau.”
Cơ Thập Nhất đau đầu, dứt khoát đáp: “Phải phải phải, ngoan ngoãn nghỉ ngơi.”
Tô Minh Châu cười rộ lên, nóng lòng muốn thử: “Em đi nấu cháo cho chị, chị ngủ một lát đi.”
Cơ Thập Nhất nghi ngờ nhìn qua, anh còn biết nấu cháo? Trước giờ cô chưa từng nhìn thấy, ngộ nhỡ không ăn được thì khổ.
Ánh mắt nghi ngờ này thực sự đã đâm vào trái tim Tô Minh Châu, khiến mí mắt anh giật giật, quyết định dùng hành động để thuyết phục cô.
Cơ Thập Nhất chớp chớp mắt, dù sao anh không ngại mệt thì cứ để anh làm thôi, còn cô trở về phòng chợp mắt một lát.
- -----oOo------