Editor: Dứa
Beta: Thuỷ Tiên
Sau khi giải mã giấc mơ, Cơ Thập Nhất không còn buồn ngủ nữa.
Cô cũng từng tò mò về người nằm mơ trong miệng Lục Hành Vân, nhưng nghĩ đến chuyện lúc trước, cô cũng có suy đoán về người kia, e rằng đó chính là người bạn bị thất lạc nhiều năm của anh ấy.
Với tính cách của Lục Hành Vân, bây giờ biết chuyện như vậy, chắc chắn sẽ đau đớn đến không chịu nổi.
Tuy nhiên, chuyện như vậy người ta khó lòng tránh khỏi, Cơ Thập Nhất sẽ không can thiệp vào lựa chọn của anh ấy, về phần kết quả của chuyện này, cô cũng không biết cuối cùng sẽ ra sao.
Cô lắc đầu, cảm thấy cứ nghĩ thêm nữa sẽ bị trầm cảm, cô tùy tiện mở Weibo lên.
Ngay khi vào Weibo, cô phát hiện mình bị tag đến nỗi phần bình luận muốn nổ tung, rõ ràng hôm nay cô không làm gì cả mà.
Các tin nhắn đều tỏ vẻ an ủi, không nhìn ra tình huống thế nào, Cơ Thập Nhất buồn bực mở bình luận lên.
Sau khi xem qua các bình luận, cô cũng hiểu chung chung tình hình.
Tiếp theo, cô tiện tay mở bảng hot search, quả nhiên tên của cô vẫn nằm ở vị trí đầu tiên, đi kèm mấy chữ “khắc chết người”.
Nếu là người có trái tim mỏng manh yếu đuối, sợ rằng tâm trạng đã rơi vào trầm cảm rồi, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Cơ Thập Nhất đã có thể bình thản đối mặt với những việc này.
Dù là bạn cùng phòng Vương Mỹ Như, hay chuyện của Diệp Minh và Vương Ninh, mỗi sự kiện đều có cơ hội để nó tự mình phát sinh, cô chỉ tình cờ tham gia vào đó, hơn nữa, thực lòng mà nói, cô còn có công rất lớn đấy.
Cơ Thập Nhất nhìn về phía phòng dành cho khách, cửa phòng đóng chặt, chút ánh sáng yếu ớt lọt qua khe cửa.
Đêm nay Châu Châu vội vàng tới đây như vậy, chẳng lẽ là vì lo lắng cho cô sao?
Mặc dù sau khi tham gia vào việc điều hành công ty, cảm giác anh đã trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng một khi có chuyện gì đó xảy ra, anh vẫn sẽ nhanh chóng xù lông lên, không cần suy xét đến hậu quả, nhưng tính tình này mới là Châu Châu mà cô quen biết.
Nghĩ đến đây, Cơ Thập Nhất cong khóe môi, trong thế giới này, e rằng chỉ có Châu Châu mới lo lắng cho cô như vậy, còn vì cô mà nói dối, thật đáng yêu.
Qua vài ba động tác, cô tìm tới trang chủ Weibo của Tô Minh Châu, quả nhiên nhìn thấy bài viết được các fans nhắc tới nhiều lần, sự tức giận trong giọng điệu vô cùng rõ ràng.
Quả đúng là tính tình của Châu Châu, bốc đồng và kiêu ngạo.
Cơ Thập Nhất đứng tại chỗ ngẫm nghĩ chốc lát, sau đó ngón tay gõ nhẹ, nhanh chóng đăng lên Weibo, rồi đi tới phòng dành cho khách, khẽ gõ cửa.
Tô Minh Châu vốn đang âm thầm thở dài trong phòng, nghe thấy tiếng gõ cửa, đột nhiên từ trên giường bật dậy, vuốt phẳng quần áo rồi mới mở cửa.
Tô Minh Châu cao hơn Cơ Thập Nhất mười mấy phân, nhưng chỉ liếc mắt là cô đã có thể nhìn thấy vài sợi tóc vểnh lên trên đầu đối phương, kết hợp với gương mặt baby, cô không thể nhịn được mà bật cười.
“…” Tô Minh Châu buồn bực không thôi.
Cơ Thập Nhất cười đủ rồi, không trêu chọc anh nữa, đột nhiên cho anh một cái ôm: “Châu Châu, cảm ơn em đêm nay đã tới thăm chị, yên tâm đi, chị không sao đâu.”
Tô Minh Châu bị cái ôm bất ngờ làm cho căng thẳng, nghe thấy lời nói của cô, mới đầu trong lòng anh có chút lo lắng, nhưng thấy cô nói không sao, anh cũng yên tâm phần nào.
Tuy nhiên, đến đây và được một cái ôm, rất có lời, lòng anh chứa chan vui vẻ mà rạo rực nghĩ thế.
Cơ Thập Nhất nói: “Lần sau đừng đến muộn như vậy nữa, cứ gọi điện cho chị là được, đi tới đây không mệt sao?”
Tô Minh Châu khẽ đồng ý, ôn hương nhuyễn ngọc (*) trong ngực, anh không nhịn được mà vươn tay ta.
(*)
Ôn hương nhuyễn ngọc: Ngọc và hương dùng để ẩn dụ phụ nữ, cả câu để diễn tả một người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng.
Kết quả là, một giây trước khi chạm vào cô, người trong ngực đã rời đi, chỉ còn sót lại chút ấm áp chưa tan.
Nhìn thấy sắc mặt anh, Cơ Thập Nhất khó hiểu: “Vẻ mặt hối hận này là có ý gì đây, em sao thế?”
Tô Minh Châu đành phải tùy tiện viện cớ: “… Hối hận vì chưa ăn tối.”
“Sao không nói sớm, em đợi một chút.” Cơ Thập Nhất vỗ ngực anh, cười nói: “Bây giờ chỉ có mì thôi, đừng kén ăn.”
Trong lòng Tô Minh Châu nhảy nhót, gật gật đầu.
Cơ Thập Nhất đi vài bước, đột nhiên quay đầu lại, chỉ chỉ vào đỉnh đầu anh, nói: “Ở đó có một nhúm tóc bị vểnh lên kìa.”
Tô Minh Châu sợ tới mức đưa tay lên sờ vào, quả nhiên, anh lại đi soi gương, chỉ cần anh khẽ chuyển động, nhúm tóc kia sẽ đong đưa theo, kết hợp với vẻ mặt của anh ——
Đúng là thiểu năng trí tuệ.
Không biết vì sao anh chợt nhớ tới cụm từ này.
Ngay khi anh đang vật lộn với mái tóc, mùi hành lá từ bên ngoài truyền đến, kết hợp với mì sợi và các hương vị khác, khiến con sâu thèm ăn trong bụng người ta muốn chui ra ngoài.
Tô Minh Châu nhìn nhúm tóc còn đang dựng đứng trong gương, cảm thấy việc ăn uống vẫn quan trọng hơn.
…
Mà ở bên kia, Lục Hành Vân ngồi trước máy tính.
Các trang web tải rất nhanh, vô số tin tức nhảy ra.
# Ngày 24, biệt thự nào đó xảy ra hoả hoạn, không một ai sống sót #
# Vào tháng trước, biệt thự nào đó bị người ta ác ý phóng hỏa, thương vong nặng nề, đã bắt được hung thủ #
# Ngày 12, căn biệt thự số 42 đường Thượng Dân xảy ra hoả hoạn, thực chất là do chủ nhân đưa bạn về nhà nướng BBQ ngoài sân #
Tất cả đều không liên quan đến thứ anh ấy cần, ngay khi anh ta chuẩn bị tìm kiếm thêm lần nữa, mục tin tức bên dưới đột nhiên thu hút toàn bộ sự chú ý của anh ấy.
# Vụ cháy biệt thự khiến hai bố con tử vong #
Mặc dù có thể không phải, nhưng thà nhìn nhầm còn hơn bỏ sót, Lục Hành Vân nhanh chóng nhấn mở liên kết, sau đó tiến vào trang web.
Tin tức này xảy ra cách đây mười một năm, trong tin tức có miêu tả rằng, biệt thự đột nhiên cháy lớn, bởi vì khu vực đó không có quá nhiều người sinh sống, nên tới khi có người phát hiện thì nó đã xảy ra lâu lắm rồi, khi lực lượng cứu hỏa đến nơi, mọi thứ đã cháy rụi.
Vào thời điểm ấy, những hình ảnh bên trên chưa được rõ ràng, nhưng có thể nhìn ra được, biệt thự đã bị cháy tới mức hoàn toàn biến dạng.
Mà ở dưới cùng còn có hai bức ảnh thâm nhập vào sâu hơn, một căn phòng có cấu trúc rất lớn, bị cháy nghiêm trọng, một số đồ đạc đã không còn nhìn ra dáng vẻ ban đầu.
Trong bài báo có viết, cảnh sát tìm thấy một số dụng cụ được các bác sĩ sử dụng ở trong phòng, sau khi điều tra, phát hiện chủ nhân của căn biệt thự đúng là bác sĩ, người chết còn lại là con gái của ông ta.
Lục Hành Vân đọc kỹ từng dòng một, không để sót bất kỳ thông tin nào.
Bởi vì vào thời điểm đó, những tin tức liên quan không bị xóa bỏ nên có rất nhiều mánh lới biên soạn, ước chừng cũng phải vài trang, người không biết còn tưởng anh ta có mặt tại hiện trường.
Sau đó cảnh sát tìm thấy một số đồ vật trong biệt thự, suy đoán chắc hẳn còn một người khác sống trong biệt thự, nhưng lại không tìm thấy manh mối có lợi, nên cuối cùng cứ cho qua như vậy.
Hơn nữa, nguyên nhân khiến biệt thự bốc cháy thực sự là tai nạn, loại trừ khả năng người khác cố ý.
Có một số bình luận bên dưới tin tức, hóa ra là một người nào đó tại hiện trường vụ án, cũng đăng tải một tấm hình, có lẽ người nọ là nhiếp ảnh gia, hình ảnh chụp được còn rõ ràng hơn cả tin tức, có thể nhìn thấy hai thi thể cháy đen trên mặt đất, tứ chi vặn vẹo.
Trên thực tế, hai thi thể ấy đã không thể nhìn ra được hình người.
Tên nạn nhân cũng được ghi rõ ràng, Lục Hành Vân bấm vào tên để kiểm tra, phát hiện chỉ có vài người trùng tên, có lẽ vì người này cũng có chút danh tiếng nên trong bách khoa toàn thư hiện ra toàn là kết quả về người này.
Hơn nữa, bên dưới cũng nhảy ra một số tin tức, chứng tỏ anh ấy không hề tìm nhầm người.
Người này từng đăng ký ở rất nhiều nơi, viết bài oán giận vì sao ông trời lại đối xử bất công với mình, thận của con gái không tốt, ngoài ra, còn mang theo chút khẩn khoản trong lời nói.
Lục Hành Vân hít sâu một hơi.
Nếu tất cả đều chính xác, liệu có phải vì thận của con gái không tốt, nên người này mới nảy sinh dã tâm nhận con nuôi, sau khi trở về lại lấy mất thận của đứa trẻ được nhận nuôi, rồi ghép thận cho con gái mình?
Lần đó không có nhiều ngưới tới cô nhi viện làm kiểm tra, nhưng dụng cụ hoàn hảo trong mắt bọn họ lúc bấy giờ chính là công nghệ cao.
Lục Hành Vân còn nhớ, khi ấy mình từng lôi kéo Tam Hòa đến bên đó nghịch dụng cụ, sau đó bị quát mắng một trận, cuối cùng bị viện trưởng phạt không được ăn tối.
Cách quá nhiều năm, anh ấy đã không thể nhớ nổi diện mạo của người tới kiểm tra, nhưng trong đầu chợt hiện lên một ý tưởng rõ ràng, lần kiểm tra đó mục đích chính là để tìm thận phù hợp!
Vài tháng sau thời điểm đó, anh ấy được nhận nuôi, mà Tam Hòa thì vẫn ở lại cô nhi viện.
Khi bố mẹ nuôi chuyển nhà, anh ấy từng đến cô nhi viện tìm Tam Hòa, nhưng lúc đó viện trưởng nói với anh ấy rằng, Tam Hòa được người khác nhận nuôi rồi, hỏi đi đâu cũng không nói, từ đó cắt đứt liên lạc.
Lục Hành Vân ôm đầu.
Khi ấy Tam Hòa có đi tìm anh ấy không? Tới rồi lại phát hiện không còn ai sống ở đó?
Nghĩ đến đây, cảm giác tội lỗi trong anh ấy càng thêm phần nặng nề, nếu ngày hôm đó, ngay từ đầu người được nhận nuôi là Tam Hòa, những chuyện sau đó sẽ không xảy ra, càng đừng nói đến chuyện như vậy.
Lục Hành Vân tắt máy tính, hạ quyết tâm gõ cửa phòng Tam Hòa.
Cánh cửa nhanh chóng mở ra, rõ ràng Tam Hòa không ngủ, sắc mặt tỉnh táo, thấy anh ấy thì có chút kinh ngạc: “Có chuyện gì thế?”
Lục Hành Vân mở miệng, những lời nói ban đầu dù thế nào không thể nói ra thanyf lời, đành phải thay đổi lời nói: “Tam Hòa, thận… của cậu… mất thế nào?”
Có lẽ không ngờ anh ấy sẽ hỏi như vậy, Tam Hòa có chút kinh ngạc, ánh mắt anh ta lóe lên, cuối cùng mới khẽ nói: “Cứ mất thế thôi, đương nhiên là bị lấy mất rồi.”
Lục Hành Vân đột nhiên cao giọng: “Có phải do người nhận nuôi cậu không?”
Nghe thấy lời này, bỗng Tam Hòa lùi về phía sau vài bước.
Cả căn phòng im ắng đến lạ thường.
Thật lâu sau, giọng nói trầm thấp của Tam Hòa vang lên: “Sao cậu biết?”
Lục Hành Vân không trả lời câu hỏi này, mà hỏi ngược lại: “Tam Hòa, có phải cậu đang trách tôi không? Nếu không phải vì tôi, cậu sẽ không xảy ra chuyện như vậy ——”
Những lời còn lại của anh ấy bị Tam Hòa cắt ngang: “Lần này tôi trở về nước có hai việc cần làm, tới gặp cậu chỉ là một trong số đó.”
Giọng điệu thản nhiên của anh ta, ngược lại khiến cho Lục Hành Vân không biết phải nói gì.
“Đúng vậy, sau khi chuyện đó xảy ra, tôi từng oán hận cậu, đã nhiều hơn một lần tôi nghĩ rằng, nếu lúc trước tôi không làm điều thừa thãi, sao có thể xảy ra chuyện như vậy.”
“Lúc trước khi tôi rạch mặt để cậu được người nhà kia nhận nuôi, trong lòng tôi chưa bao giờ thay đổi suy nghĩ này, cho dù hiện giờ tôi đã từng hối hận, nhưng nếu được quay về tình huống trước đây, tôi vẫn sẽ đưa ra lựa chọn đó.” Tam Hòa lẳng lặng nói.
Khi thoát khỏi tầng hầm, anh ta nhìn thấy thông tin người nhận nuôi đặt ở bên ngoài, có lẽ người nhà này khá may mắn, người có thận tương thích không chỉ có một mình anh ta, ngược lại thì A Vân mới là người thích hợp nhất.
Cũng do bọn họ thiếu may mắn, A Vân đã được nhận nuôi trước khi bọn họ muốn nhận nuôi, vì thế mới lùi một bước, chọn người tiếp theo là anh ta.
Tam Hòa cười mỉa mai, hồi đó anh ta còn thấy rất vui sướng.
Đối mặt với sự thẳng thắn của anh ta, Lục Hành Vân chợt không biết nên nói gì bữa, nghĩ đến câu nói vừa rồi, Lục Hành Vân nghi ngờ nhìn anh ta: “Việc thứ hai cậu muốn làm là gì?”
Vấn đề này xuất hiện, căn hộ khôi phục lại sự tĩnh lặng.
Một lúc lâu sau, Tam Hòa bình tĩnh đóng cửa lại, giọng nói mơ hồ vang lên sau cánh cửa.
“Cậu không cần phải xen vào.”
- -----oOo------