Editor: Dứa
Beta: Thuỷ Tiên
Ở bên này, sau khi kết thúc cuộc gọi với Liên Diệc, Cơ Thập Nhất cũng không khỏi xuất thần.
Cô không ngờ Nhã Nhã nhắn tin cho mình lại thật sự là Trương Nhã, ngày hôm qua còn nói chuyện bình thường, thời gian trôi qua cũng chưa được bao lâu.
Nhưng cô vẫn nói cho Liên Diệc biết tình huống sự việc: “Tôi không biết người đó là Trương Nhã, nhưng tất cả những thông tin về giải mã giấc mơ của cô ấy đều nằm trong tin nhắn.”
Nếu đã điều tra tới cô, tất nhiên cũng tìm ra được tài khoản phụ của Trương Nhã.
Cô và Trương Nhã gửi rất nhiều tin nhắn, thật sự khá đang nghi, theo lý nên hỏi thăm một chút.
Cơ Thập Nhất cúp điện thoại, lên mạng tìm kiếm Weibo của Trương Nhã.
Quả nhiên, phong cách có phần tương tự Nhã Nhã.
Từ khi đến thế giới này, dường như tất cả những giấc mơ mà cô giải mã đều mang ngụ ý không tốt, Diệp Minh như thế, Trương Nhã cũng vậy.
Giấc mơ của Châu Châu còn chưa giải được, nhưng cô cũng biết, nhất định không mang ý nghĩa tốt lành gì.
Nhìn thấy biểu cảm bất thường của cô, Tô Minh Châu đảo tròng mắt, cướp lấy di động, giáo huấn: “Sắc mặt không tốt thì nghỉ ngơi đi, còn nhận mấy cuộc gọi không liên quan làm gì?”
Cơ Thập Nhất cười miễn cưỡng, đã đến lúc cô nên tìm một số giấc mơ đẹp để giải mã rồi.
Tô Minh Châu hỏi: “Trương Nhã mà em vừa nghe thấy có phải người hôm nay lên hot search không?”
“Ừ, chị mới giải mộng cho cô ấy không lâu.”
Tô Minh Châu nhíu mày, chẳng lẽ cảm thấy mình là nguyên nhân khiến Trương Nhã bị liên lụy, thế nên cảm xúc mới tụt dốc?
Anh không chút để ý nói: “Chuyện người khác chị nghĩ nhiều thế làm gì, chị cũng không đánh mắng hay giết cô ấy mà.”
Theo tin tức hôm nay anh nhìn thấy, chết trong bồn tắm, hoặc là tự sát, hoặc là bị người quen sát hại.
Cơ Thập Nhất nâng gương mặt tươi cười, đôi mắt khôi phục sự lấp lánh, “Được rồi, được rồi, chị đi tháo trang sức, em đợi một chút.”
Cô vừa tiến vào nhà vệ sinh không bao lâu, điện thoại của cô lại rung lên.
Tô Minh Châu liếc mắt nhìn về phía bên kia trước, sau đó mới cầm lên.
Sáng sớm anh đã lưu dấu vân tay vào điện thoại của cô, nhưng điều anh không nghĩ tới, đó lại là tin nhắn giao hàng.
Sweet Chocolate?
Tất nhiên là anh biết hãng chocolate này, lúc ở nhà, Tô Minh Nguyệt không chỉ một lần ghét bỏ, nói thương hiệu cao cấp nào đó có mùi vị ngon hơn.
Anh lại lặng lẽ nhìn về phía cửa nhà vệ sinh, nhưng không nhìn thấy gì cả.
Mấy ngày trước Ngũ Thanh nói với anh muốn tranh thủ nhận hợp đồng đại diện, đương nhiên không có sóng gió gì rồi.
Cô thích ăn món này sao?
Tô Minh Châu nheo mắt, lấy di động ra nhanh chóng gửi tin nhắn, lúc cất điện thoại còn không nhịn được mà cong khóe miệng lên.
Khi ý thức được điều đó, anh khẽ ho, ra vẻ nghiêm túc.
Cơ Thập Nhất ra khỏi phòng tắm, tiến vào phòng bếp.
Cô vẫn chưa ăn tối, ở trên đường, Tiểu Ưu muốn mua đồ ăn nhẹ cho cô, nhưng lại bị cô uyển chuyển từ chối.
Phòng bếp trống trơn, không có gì cả.
Sắc mặt Cơ Thập Nhất đau khổ, ló đầu ra, “Đi siêu thị mua đồ ăn với chị không?”
Phản ứng đầu tiên của Tô Minh Châu là mua đồ ăn làm gì, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hứng thú bừng bừng của cô, anh chỉ có thể gật đầu, “Được được được.”
Bây giờ chợ đã tan từ lâu, phía dưới tiểu khu có một siêu thị nhỏ, bên trong chắc hẳn sẽ có đồ ăn.
Hai người mất vài phút đi đến siêu thị, quả nhiên bên trong không có người, chỉ có một cô gái ở quầy thu ngân đang chơi điện thoại.
Tô Minh Châu đẩy chiếc xe mua sắm từ cửa, hai người sóng vai tiến vào siêu thị.
…
Thân là một người yêu cái đẹp, Diệu Diệu chưa từng có sức chống cự với người đẹp.
Ngày thường, nếu gặp người xinh đẹp, cô ấy sẽ nhìn thêm vài lần, dù sao thì một người đẹp và một người xấu đặt trước mặt, tất nhiên người đẹp sẽ thuận mắt hơn rồi.
Vốn dĩ cô ấy đang tập trung chơi di động, kết quả là, ngay khi cánh cửa bị đẩy ra, đã thu hút sự chú ý của cô ấy.
Bên ngoài tối đen, nhưng ánh đèn bên trong lại sáng rõ, cửa kính phản chiếu bóng người đàn ông cao lớn đang đẩy cửa, nhưng người tiến vào trước lại là một cô gái xinh đẹp, sau đó người đàn ông mới tiến vào.
Trước mắt Diệu Diệu như nở hoa.
Quá đẹp, gương mặt đàn ông còn non nớt, có lẽ nên gọi là nam sinh.
Trong điện thoại, bạn thân của cô ấy vẫn đang gửi tin nhắn.
“Diệu Diệu, tớ nghe ngóng được, bên chỗ hot boy trường [*] không có vé nữ, cậu không nhịn được thì mau nhanh lên đi, nếu không thì tớ lấy vé giành cho nam trước!”
[*] Bản gốc là
“giáo thảo”, từ ngữ của học sinh Đài Loan chuyên dùng để chỉ nam sinh đẹp trai nhất trong trường.
Phía sau còn kèm theo một biểu tượng đáng khinh.
Nhìn thấy tin nhắn này, cô ấy trợn trắng mắt.
Cô ấy đang học trường Đại học Khoa học và Công nghệ, nam sinh nhiều không kể xiết, nhưng diện mạo đẹp mắt thì chỉ có mấy người, hot boy của khoa cũng đẹp hơn khoa xã hội rất nhiều, nếu là bình thường, chắc chắn cô ấy sẽ phụ họa theo.
Nhưng bây giờ, Diệu Diệu chỉ cười ha ha hai tiếng, hot boy cái gì chứ, đều gặp quỷ đi, người đàn ông vừa tiến vào này sẽ trực tiếp hạ gục bọn họ trong nháy mắt!
“Nhìn xem nhìn xem! Hot boy là cái quái gì!” Cô ấy núp sau máy tính lén chụp một bức ảnh, cười hì hì gửi cho bạn thân, nhưng số cô ấy không may mắn tẹo nào, chỉ chụp được sườn mặt mà thôi.
Sườn mặt còn hơn là không có gì, cả hai người đều không giống người bình thường có thể gặp thường xuyên, nếu không phải nhà ở tại nơi này cũ kỹ rách nát, cô ấy còn nghi ngờ hai minh tinh nào đó lẻn ra ngoài.
Tuy nhiên, so sánh với minh tinh, hai người cũng chẳng thua kém chút nào.
Ở đầu bên kia, bạn thân lập tức bùng nổ: “Lợi hại quá Diệu Diệu! Mau chụp thêm vài bức ảnh đi, cô gái kia học trường gì, hai người có quan hệ gì?”
“Cậu bị ngốc à, người đàn ông cùng cô gái đi mua đồ ăn, cậu nói xem bọn họ có quan hệ gì, ngoại trừ yêu đương thì còn có thể là gì.”
Hơn nữa, từ ánh mắt người đàn ông, có thể thấy anh vô cùng che chở cho bạn gái đi cùng, chắc chắn mối quan hệ không hề bình thường.
Trong lúc hai người trò chuyện, cô ấy phát hiện người đã tiến vào bên trong, chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy chút bóng dáng lướt qua, trong lòng hết sức tò mò.
…
Tô Minh Châu dựa vào xe đẩy, nghiêng đầu hỏi: “Chị muốn mua gì?”
“Ừm…” Cơ Thập Nhất suy nghĩ, quả thực cô không biết mình muốn mua gì.
Tô Minh Châu “Ồ” một tiếng.
Nhìn dáng vẻ nghịch ngợm của anh, Cơ Thập Nhất đột nhiên nhớ tới hôm ăn cơm ở nhà hàng, thật ra cô có thể nấu các món ăn ở đại lục mộng cảnh, chỉ cần có nguyên liệu nấu ăn là được!
Đôi mắt cô khôi phục sự trong trẻo, học theo dáng vẻ kiêu ngạo thường ngày của anh, nâng cằm “hừ” một tiếng, xoay người sang chỗ khác nhìn kệ hàng.
Thấy cô như vậy, Tô Minh Châu thấy không quen cho lắm.
Mặc dù không muốn gọi cô là chị, nhưng anh vẫn luôn coi cô như người thân trong gia đình, nhìn thấy dáng vẻ làm nũng của cô, đáy lòng mang theo chút vui vẻ rạo rực.
Có lẽ vì quá muộn rồi, nên hàng hóa trên kệ cũng không còn nhiều.
Ngoại trừ không được tươi cho lắm, thì tổng cộng cũng không có bao nhiêu loại, trong tủ đông vẫn còn thịt cá đông lạnh.
Cơ Thập Nhất nhặt tất cả những món tương tự vào giỏ, không cần xem giá.
Tô Minh Châu động tác nhanh nhẹn của cô, không khỏi nghĩ tới những lời trên mạng, phụ nữ trời sinh cuồng mua sắm.
Chỉ mua đồ ăn mà cũng có thể kích động như vậy rồi.
“Xong.” Khi anh đang xuất thần, âm thanh trong trẻo vang lên bên tai.
Âm thanh và hơi thở truyền vào lỗ tai, mang tới từng đợt tê dại.
Tô Minh Châu hơi co rúm lại, trợn tròn mắt, bịt chặt lỗ tai.
Cơ Thập Nhất khó hiểu, “Sao thế?” Động tác tự dưng kịch liệt như vậy, dọa cô giật cả mình.
“Khụ khụ.” Tô Minh Châu chuyển mắt sang xe đẩy, “Mua đủ rồi thì đi thôi.”
Nói xong, tự mình quay đầu xe.
Cơ Thập Nhất nghi ngờ đi theo phía sau, đến khi nhìn thấy lỗ tai ửng đỏ của anh, cuối cùng cô cũng hiểu.
Hóa ra là thẹn thùng.
Tô Minh Châu đi thẳng về phía trước, không quay đầu lại, vừa đi vừa nói chuyện: “Chị có muốn mua nước chấm không?”
Sau lưng không có người đáp lại.
Anh đột nhiên xoay người, nhìn thấy trên tay cô vẫn đang cầm chiếc túi, yêu thích không muốn buông tay, trái tim bất chợt hạ xuống.
Trước đó hai người ở trong góc trong cùng siêu thị, còn bên này là kệ hàng để đồ ăn vặt.
Khoai tây chiên có rất nhiều vị.
Nghe nói cánh gà này rất ngon.
Hình như Tiểu Ưu rất thích ăn loại mứt này.
Cơ Thập Nhất đảo mắt, mỗi loại lấy một túi, đến khi đầy tay mới thôi.
Cô sốt ruột quay đầu lại, Tô Minh Châu đẩy xe mua sắm đến bên cạnh, trực tiếp ném đồ vào.
“Châu Châu, em thích ăn gì? Chị mua cho em.”
Tô Minh Châu lạnh nhạt nói, “Ồ, lát nữa đừng có bảo em trả tiền.”
…
Một lát sau, trên quầy thu ngân, Cơ Thập Nhất sững sờ nhìn một bàn đầy nguyên liệu nấu ăn.
Tô Minh Châu nhìn cô chằm chằm, “Chị nhìn thì có ích gì, chắc không phải chị không biết nấu ăn đấy chứ?”
Trong đầu có một giọng nói thúc giục anh gọi cơm hộp trước, tránh để cô đói bụng.
“Em sẽ ăn hết những món chị làm chứ?” Cơ Thập Nhất quay đầu nhìn anh, hơi nhướng mày.
Tô Minh Châu gật đầu, đôi mắt màu xanh đen chớp chớp liên tục, hỏi cô: “Có món nào chị làm mà em không ăn đâu?”
Cơ Thập Nhất nghiêng người về phía trước, nhân lúc anh không đề phòng, cô đột nhiên véo má anh, “Nói dễ nghe đó chứ, nếu em ăn hết những món chị nấu, chị sẽ vui mừng muốn chết luôn ấy.”
Tô Minh Châu thoát khỏi tay cô, đờ đẫn mở miệng, một lúc lâu sau mới cứng ngắc nói: “Chị làm… em đều ăn.”
Giọng nói trầm thấp khiến lòng người ta phải mềm nhũn.
“Ôi, Châu Châu thật ngoan, thật nghe lời.” Cơ Thập Nhất cười rộ lên, má lúm đồng tiền ẩn hiện, dưới ánh đèn trông có vẻ quyến rũ.
Tô Minh Châu sửng sốt.
Cơ Thập Nhất cúi người đặt số hàng còn lại trong xe lên quầy thu ngân, máy quét giá phát ra âm thanh tích tích.
Tô Minh Châu yên lặng đi tới bên cạnh, bỏ những thứ đã quét xong vào túi.
Diệu Diệu vừa quét giá vừa nhìn lén hai người, trong lòng kích động không chịu nổi.
Lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy một cặp người yêu phát đường trước công chúng, cô ấy bị hai người này trực tiếp bỏ qua rồi sao?
Cô ấy khẽ ho một tiếng: “Tổng cộng hết 153 tệ, cảm ơn.”
Bấy giờ hai người mới thôi không đùa giỡn nữa, Cơ Thập Nhất quay đầu, lục túi, phát hiện mình không mang gì cả, cô không khỏi nhớ tới lời thề son sắt mới vừa rồi.
Bất chợt xảy ra một tình huống xấu hổ.
Cô chuyển hướng sang người bên cạnh, nhìn anh chằm chằm, học theo dáng vẻ tủi thân làm nũng thường ngày của anh.
Tô Minh Châu lấy tiền ra thanh toán, còn không quên trừng mắt nhìn cô một cái.
Nhìn thấy màn thể hiện tình cảm này, Diệu Diệu đột nhiên hỏi: “Mạo muội hỏi một chút, hai người đang yêu nhau sao?”
Trước kia cô ấy cũng từng hỏi như vậy, vốn tưởng sẽ nhận được câu trả lời khẳng định, không nghĩ tới hai người đều nhìn cô ấy bằng ánh mắt kỳ lạ.
Cô gái thì tương đối bình thường, còn sắc mặt người đàn ông thì có chút nghi hoặc, nhưng ánh mắt lại khiến cô ấy phải kinh ngạc, nó mang theo một loại cảm xúc khác.
Thật sự là đã không hiểu mà bây giờ lại càng thêm mâu thuẫn.
Chẳng lẽ cô ấy vừa đụng phải điều gì cấm kỵ gì rồi sao?
Trong lòng Diệu Diệu thầm kêu không ổn, vội vàng bổ sung: “Thật ngại quá, lần đầu tiên tôi nhìn thấy người có vẻ ngoài xuất chúng như hai người, hơn nữa quan hệ lại khá thân thiết…”
Hóa ra là thế, Cơ Thập Nhất giải thích: “Chúng tôi là chị em, quan hệ khá tốt.”
Nói xong, cô quay sang hỏi Tô Minh Châu, “Đúng không?”
Tô Minh Châu nghẹn họng, híp đôi mắt màu lam, nhíu mày nói: “Đúng vậy, chị gái.”
- -----oOo------