Translator: Bạch Quả
Beta: Thuỷ Tiên
Trên mạng vẫn đang thảo luận sôi nổi không dứt.
Sau khi mọi người lên án những kẻ đã làm ra những chuyện này, đều chia sẻ chuyện liên quan đến vụ án mất tích ở Thanh Sơn. Nhưng đồn cảnh sát vừa mới bắt người, còn chưa thẩm vấn điều tra, cho nên tất nhiên sẽ không có tin tức gì mới, chỉ có thể chuyển sự chú ý sang video.
Video này có lượng người xem đáng kinh ngạc, và tất nhiên, có một số người chú ý đến các khía cạnh khác.
“Đây chính là người được xưng là đội trưởng Liên sao, xem ra rất có kinh nghiệm, còn rất đẹp trai nữa.”
“Tôi cũng nghĩ vậy. Lúc anh ấy ra lệnh không hề do dự chút nào, bộ dạng phá án trông rất lợi hại. Tôi tra trên Baidu rồi, phát hiện vụ án chưa giải được cách đây mười năm cũng là do anh ấy phá.”
“Tôi hỏi người quen, đồn cảnh sát khu Uyển Tân đã nhận được rất nhiều giải thưởng, rất lợi hại. Đặc biệt là người tên đội trưởng Liên này, làm việc rất dứt khoát.”
“Nghe lợi hại như vậy, không giống như những người chỉ biết tham tiền mà không làm gì cả.”
Bây giờ, do một vài chuyện lan truyền trên mạng mà bọn họ không còn tin tưởng vào hình ảnh của cảnh sát, cũng không còn tín nhiệm cảnh sát nữa. Hơn nữa, mấy ngày trước, trên Weibo lan truyền tin tức sự việc cảnh sát bao che tội phạm, khiến cho lòng tin vào cảnh sát của bọn họ ngày càng sụt giảm.
Nhưng xem video hôm nay từ đầu tới đuôi, tất cả những gì cảnh sát làm đều khiến bọn họ hiểu rõ, những lúc có nguy hiểm, vẫn còn có cảnh sát bọn họ. Mà cảnh sát là thật lòng thật ý làm việc.
Nhưng vào lúc này, lại có người quan t4m đến một điểm khác, một nam một nữ bên cạnh hai vị cảnh sát sao lại quen vậy nhỉ?
Lại xem thêm mấy lần nữa, đây không phải là tổng giám đốc Tô, Tô Minh Châu hay sao?
Sau đó, người phụ nữ đội mũ lưỡi trai đứng bên cạnh anh rất trắng, còn được anh nắm tay không buông, thân mật như vậy, có bao nhiêu người được như thế? Là Cơ Thập Nhất hả?
Ngay lập tức, cư dân mạng này cảm thấy hình như mình đã phát hiện ra điều gì đó ghê gớm lắm. Anh ta lên mạng tìm kiếm ảnh của Cơ Thập Nhất, so sánh mười mấy bức ảnh, mới xác định đó chính là Cơ Thập Nhất!
Giống như đã phát hiện ra một tin tức lớn, anh ta lập tức đem suy đoán của mình, cộng thêm chứng cứ viết ra, nhanh chóng đăng lên, còn cọ nhiệt với hot search vụ án mất tích ở Thanh Sơn.
Anh ta vốn thích đăng ảnh soi các bộ phim truyền hình và điện ảnh, vì vậy có không ít người hâm mộ, đều là người thích xem kịch vui. Khi nhìn thông báo còn cho rằng chủ Weibo lại đăng ảnh soi mói, ai biết rằng, vừa vào xem thì thấy ảnh người khoanh đỏ, đọc lời văn thì sợ đến ngây người.
Sao Cơ Thập Nhất lại chạy đến đó?
Hay là chuyện này có liên quan gì đó đến cô?
Người hâm mộ Weibo nhao nhao suy đoán, đồng thời cũng chia sẻ và bình luận trên Weibo. Bài viết này nhanh chóng đứng đầu, thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Cơ Thập Nhất chỉ lộ mặt trước mặt mọi người vì tham gia tuyển diễn viên của bộ phim
“Mother and Daughter” cách đây vài ngày. Người có trí nhớ tốt thì sẽ nhớ ra ngay, hình như trên trang Weibo chính thức không hề đăng tải lịch trình của cô, bọn họ còn tưởng rằng cô đang luyện tập kỹ năng diễn xuất, không ngờ lại chạy đến Thanh Sơn.
“Tại sao Cơ Thập Nhất lại xuất hiện ở đó? Chuyện này liên quan gì đến cô ấy?”
“Tôi xem từ đầu tới đuôi, hình như cô ấy là người phát hiện ra căn hầm. Cô ấy đổi nghề làm thám tử rồi hả?”
“Khi tôi nhìn thấy hành động sau đó của cô ấy, tôi thấy nhất định không phải là diễn trò. Trong nháy mắt bị lộ mặt, cảm thấy hình như cô ấy rất đau lòng…”
“Lẽ nào trong mấy đứa trẻ đó, có đứa là thân thích của cô ấy? Vì vậy mới đi đến đó.”
“Tôi đã tag Weibo official của Giải trí Hoàng Thiên rồi, không biết có trả lời hay không.”
“Tag Weibo official? Theo tôi thấy, vẫn là nên @ Tô Minh Châu, e là sẽ trả lời nhanh hơn một chút đó.”
Đủ loại suy đoán của cư dân mạng khiến nó trở nên hot, kèm theo chủ đề bình luận xoay quanh vụ mất tích ở Thanh Sơn, độ nổi tiếng lúc đầu của chủ Weibo cọ nhiệt cuối cùng cũng phát huy tác dụng, bài viết Weibo này thành công bước lên hot search.
Người quản lý Weibo official của Giải trí Hoàng Thiên lần theo lượt tag, tìm thấy những bình luận có liên quan đến Cơ Thập Nhất. Anh ta không biết phải làm sao. Đây là người có liên quan đến ông chủ của mình. Anh ta vào xem nội dung video, xác định bản thân không thể trả lời bậy bạ được.
Người quản lý giả chết, gửi tin nhắn cho Ngũ Thanh.
Câu trả lời của Ngũ Thanh nằm ngoài dự đoán của anh ta, vậy mà không làm gì cả, giả chết không trả lời là được, không nên nhúng tay vào chuyện liên quan đến vụ án mất tích.
Vụ án mất tích quan trọng, công ty giải trí của bọn họ nhúng tay vào rất dễ mắc lỗi. Đương nhiên là Weibo cá nhân thích làm gì thì làm, lỡ như bị công ty đối thủ thừa dịp lợi dụng thì hậu quả rất nghiêm trọng.
Có điều, Ngũ Thanh vẫn đi đọc tin tức, đại khái đã hiểu được tâm tình của Cơ Thập Nhất, loại cảm giác tự tay phát hiện, lại tận mắt chứng kiến kết quả, e là tâm tình sẽ rất khó chịu.
Lúc Cơ Thập Nhất nhận được điện thoại của Ngũ Thanh, cô và Tô Minh Châu vừa ra khỏi bệnh viện.
Mặc dù Trịnh Nham và Uông Hải đã được bác sĩ xác định là an toàn, nhưng đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, vì vậy, những người ở đó đều rất lo lắng. Người nhà thì ít nhiều gì cũng biết được sự giúp đỡ của cô từ phía cảnh sát, cho nên thái độ của bọn họ rất tốt.
Nhưng khi cô đứng bên cạnh nhìn thấy người nhà của bọn trẻ khóc, cô cũng cảm thấy khó chịu trong lòng.
Chờ sau khi mọi chuyện đã ổn thỏa, thì cô và Tô Minh Châu rời khỏi bệnh viện. Hai người trực tiếp đi bộ mà không gọi xe. Nhìn dòng người đi qua bước lại trên lối đi bộ, trong lòng đột nhiên dâng trào rất nhiều dòng cảm xúc.
Nhận được điện thoại của Ngũ Thanh là việc nằm ngoài dự liệu.
Cô liếc nhìn Tô Minh Châu bên cạnh, nhỏ nhẹ gọi: “Chị Thanh.”
“Chị vừa đọc tin tức, đừng suy nghĩ nhiều.” Ngũ Thanh an ủi: “Sống chết có số, chuyện này không phải là chuyện mà em có thể quyết định được. Cũng may là có hai đứa nhỏ bình an vô sự. Đừng lo lắng, hung thủ sẽ bị trừng phạt thôi.”
Cơ Thập Nhất khẽ trả lời: “Em biết ạ, em sẽ nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng.”
Ngũ Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, không thể bị loại tình cảm này chi phối được. Em biết đó, có rất nhiều người trong giới giải trí mắc bệnh trầm cảm, em không thể như vậy được. Mấy ngày nay chị cho em ở nhà, nghỉ ngơi cho tốt vào.”
“Vâng, em biết rồi, cảm ơn chị Thanh.” Cơ Thập Nhất chân thành nói.
Nói thật, được sắp xếp một người đại diện biết quan tâm chăm sóc như thế này, cô thật sự phải cảm ơn Châu Châu rất nhiều.
Chờ cô cúp điện thoại, Tô Minh Châu nghiêng đầu chớp chớp đôi mắt xanh: “Đến bây giờ chị vẫn chưa ăn cơm nhỉ, dù sao thì cũng không thể để bị đói được, tìm chỗ nào ăn chút gì đi.”
Cơ Thập Nhất suy nghĩ một chút, gật gật đầu: “Ăn gì cũng được, em muốn ăn gì thì ăn cái đó.”
“Haiz.” Tô Minh Châu khẽ đáp lại, mắt lướt nhìn xung quanh thì nhìn thấy một cửa hàng đầu đường, ánh mắt sáng lên, kéo cô qua bên đường: “Qua đó đi.”
Hai người hoàn toàn không biết gì chuyện trên Weibo.
…
Đồn cảnh sát bây giờ bận rộn như con quay.
Mặc dù chùa Thanh Sơn ít người, nhưng trên thực tế, thẩm vấn không phải là chuyện đơn giản. Hầu hết các hòa thượng đều một hỏi ba không biết, căn bản là không biết căn hầm đó xây để làm gì.
Lại hỏi tiếp mới biết, căn bản là bọn họ chưa sống ở đây được bao lâu. Có hai người bị gia đình ép cưới, lại không có công việc, cho nên chạy lên núi xuất gia, thời gian ở chùa Thanh Sơn cộng lại còn chưa đến một tháng.
Những người khác thì lớn lên ở đây, nhưng hỏi thì họ nói không biết, ngược lại, khi hỏi những chuyện râu ria không liên quan thì bọn họ đều biết rất rõ ràng.
Tiểu Văn chủ yếu phụ trách thẩm vấn mười người bình thường này, kết quả là không hỏi ra được tin tức quan trọng nào, ôm một bụng chỉ toàn là lửa giận.
Mà Phạm Dương thì phụ trách Thiện Minh, coi như là đại sư chùa Thanh Sơn, nhất định là ông ta biết rất nhiều chuyện. Hôm nay, lúc phát hiện ra căn hầm, rõ ràng là tâm trạng của ông ta không đúng cho lắm, nhất định là biết điều gì đó, hơn nữa, rất có khả năng, ông ta chính là hung thủ.
Suy đoán chỉ là suy đoán, bằng chứng cũng cần phải có. Nếu không, tất cả đều là công toi không lên được mặt bàn, cơ quan tư pháp sẽ không quan tâm.
Vị trụ trì trẻ tuổi quan trọng nhất được đưa vào phòng thẩm vấn một mình, chờ Liên Diệc đích thân thẩm vấn.
Liên Diệc theo dõi cuộc thẩm vấn của Tiểu Văn và Phạm Dương. Kết quả, còn chưa xem xong mà bên pháp y đã gửi kết quả khám nghiệm tử thi đến.
Mặc dù các bác sĩ pháp y đang ở bệnh viện, nhưng mà nhờ có đầy đủ dụng cụ, hơn nữa, cũng không phải là một lần, hai lần, họ lại dẫn thêm trợ thủ, cho nên tốc độ rất nhanh.
Trên tài liệu, Hồng Văn không chỉ bị đánh đập mà còn bị ngược đãi vô nhân đạo, nguyên nhân cái chết là do mất máu quá nhiều. Pháp y ghi chú hai điểm quan trọng: Lá lách bị vỡ và vết thương ở trên lỗ tai.
Sau khi khám nghiệm tử thi, bọn họ phát hiện ra nguyên nhân lá lách bị vỡ đến từ một cú đánh mạnh, còn lỗ tai là màng nhĩ bị thủng. Có thể nói, nếu bây giờ Hồng Văn còn sống, cậu bé sẽ bị điếc hoàn toàn.
Kết quả khám nghiệm tử thi Uông Dương thì đỡ hơn một chút, ngoại trừ việc bị bỏ đói, cậu bé còn bị đánh đập tàn bạo. Mấy vết bầm tím trên người rất rõ ràng, mà nguyên nhân cái chết khiến lòng người thổn thức hơn cả, bị đói đến chết.
Ngoại trừ cái đó ra, hai đứa trẻ không còn chịu đựng những hành vi khác.
Thời gian tử vong của hai đứa trẻ không giống nhau. Hồng Văn là sáu ngày trước, Uông Dương là ba ngày trước, cách nhau ba ngày.
Có thể nói, đây là kết quả của việc bị hành hạ đến chết. Cả hai đứa trẻ đều bị đánh chết, không có bất kỳ nguyên do ngoài ý muốn nào.
Liên Diệc không ngạc nhiên khi nhận được kết quả khám nghiệm tử thi như vậy. Lúc phát hiện hai đứa trẻ trong căn hầm, anh ta biết, nhất định chúng đã bị ngược đãi, nhìn vết máu trên cơ thể là biết rõ rồi.
Anh ta hít một hơi thật sâu, vụ án này, thật sự đã nằm ngoài dự đoán của anh ta.
Vốn dĩ anh ta chỉ cho rằng đây là một vụ án mất tích bình thường, nhưng bây giờ lại biến thành vụ án hành hạ đến chết. Khoảng cách thời gian không phải là một tuần rưỡi nữa, anh ta nhất định phải xem xét nghiêm túc mới được.
Đúng lúc này, Phạm Dương đột nhiên đi ra từ một phòng thẩm vấn khác: “Đội trưởng Liên, vị đại sư tên Thiện Minh kia cứ luôn miệng mắng chửi người, không chịu nói gì cả, chỉ cố ý mắng chửi, nói chúng ta phải thả bọn họ ra.”
Anh ta cực kỳ tức giận, làm ra chuyện như vậy mà còn dám mắng người, cũng không biết ai đã cho ông ta dũng khí. Vụ án này phải đưa ra mức án cao nhất cho ông ta mới được!
“Để ông ta bình tĩnh lại.” Liên Diệc lạnh lùng nói.
Phạm Dương lập tức tuân lệnh, anh ta không có chút hảo cảm nào với ông ta.
Liên Diệc đóng tài liệu lại, chìm vào suy nghĩ.
Mặc dù vị sư trụ trì này trẻ tuổi nhưng xét về độ miệng lưỡi kín kẽ, sợ là không có người nào của chùa Thanh Sơn sánh được với anh ta. Công kích người khác xem như là cách đơn giản nhất, cứ như vậy, nếu có chứng cứ xác thực thì không cần phải thẩm vấn gì nữa cả.
Đại sư Thiện Minh lớn hơn trụ trì Tuệ Tâm mười mấy tuổi, cũng là người được sư trụ trì tiền nhiệm nuôi từ bé đến lớn. Theo lời kể của một, hai người không chống đỡ nổi, thì ban đầu sư trụ trì vốn muốn bồi dưỡng ông ta thành người kế vị, nhưng sau đó Tuệ Tâm lại xuất hiện, sư trụ trì tiền nhiệm lại thay đổi suy nghĩ.
Đến cùng là có bao nhiêu người tham gia vào chuyện này, hay chỉ là hành vi của một người nào đó, nhất định bọn họ phải điều tra thật kỹ càng.
- -----oOo------