Translator: Bạch Quả
Beta: Thuỷ Tiên
Trước đó, bởi vì vấn đề cao hơn mặt nước biển và chưa được khai phá, Thanh Sơn đã tương đối nổi tiếng với một hội chùa, cũng nổi tiếng ở khu Uyển Tân, nhưng ở thủ đô lại rất ít người biết đến.
Vụ mất tích xảy ra ở Thanh Sơn, ngọn đồi với độ cao chỉ hơn mực nước biển một trăm mét này đã bị đẩy ra trước mặt cả nước, mọi người đều biết đến nơi này.
Bởi vì người đi trên đường rất ít, con đường hôm nay mới được đổ dầu, thay thế con đường xi măng trước đó. Hôm qua anh ta đã đi con đường này, nhưng lúc nãy đi đến đây từ hướng khác nên không nhìn ra.
Thật không ngờ, cuối cùng lại rẽ vào con đường đến Thanh Sơn.
Đường đến Thanh Sơn không có gì, điểm đến cuối cùng là ở Thanh Sơn, mà nơi bốn đứa trẻ đang ở chính là trên đường đi Thanh Sơn, cách Thanh Sơn không xa.
Phạm Dương đã nhìn thấy phong cảnh bên ngoài, kinh ngạc thốt lên: “Đây không phải là đường đến Thanh Sơn sao? Hung thủ đang ở Thanh Sơn ư?”
Đây là lần đầu tiên Cơ Thập Nhất đến Thanh Sơn, không biết rõ phương hướng đang dẫn đến đâu: “Đây là đường đến Thanh Sơn?”
Phạm Dương gật đầu: “Đúng vậy. Mấy ngày nay đều chạy đến đây, tôi nhớ không lầm đâu, thì khoảng 20 phút nữa là tới Thanh Sơn. Cô có thấy cái nhà nhỏ trước mặt không? Đó chính là nhà của Uông Hải.”
Thì ra là gần như vậy.
Cơ Thập Nhất hơi nhíu mày. Phương hướng mà bản đồ chỉ đến ở phía trước không còn nữa, cho thấy điểm đến cuối cùng chính là ở đó.
Cô lướt Weibo, tất nhiên biết cảnh sát và người nhà đã cùng nhau tìm kiếm ở Thanh Sơn một tuần nay, cuối cùng không thu hoạch được gì. Nhưng bây giờ kết quả cuối cùng cô nhận được lại là ở đây?
Bọn họ đã tìm kiếm khắp nơi trong một tuần, bây giờ cô đến đây, thật sự có thể tìm thấy sao?
Nghĩ đến đây, cô không khỏi nghi ngờ chính bản thân mình.
Tô Minh Châu cảm thấy tâm tình của cô thay đổi, nên thận trọng tiến lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy? Không thoải mái chỗ nào sao? Hay là chờ chút nữa chúng ta trở về.”
“Không sao, chỉ là chị nghĩ không thông vài điều.” Cơ Thập Nhất lắc đầu nói: “Em không cần lo lắng.”
Phạm Dương ngồi phía trước quay đầu lại hỏi: “Đại sư, có chỗ nào cô không hiểu thì có thể hỏi tôi!”
Cơ Thập Nhất cũng không từ chối: “Mọi người đã tìm một tuần rồi, bây giờ đáp án mà tôi đưa ra là ở đây, sẽ không kỳ quái chứ?”
Anh ta còn chưa kịp trả lời thì giọng nói của Liên Diệc ngồi ở ghế lái vang lên: “Có gì mà kỳ lạ, tìm kiếm địa bàn sẽ luôn có một, hai chỗ bị bỏ sót. Núi xanh không giống như căn phòng, là ngọn núi, cho dù có nhỏ cũng là vùng hoang dã.”
Anh ta nói đúng, không giống như tìm trong phòng, tìm kiếm trên núi mất nhiều thời gian, còn phải suy nghĩ đến các yếu tố thời gian và thời tiết, có thể nói là có rất nhiều thứ cản trở. Hơn nữa, bây giờ còn là mùa thu lá rụng nên dễ dàng che đi rất nhiều chi tiết.
Bọn họ lại không thể quét hết lá rụng trên núi. Cho dù có quét, bọn họ cũng sẽ không thể tìm thấy những chứng cứ như dấu chân. Hơn nữa, lớp lá rụng dày như vậy, căn bản là không thể lưu lại dấu chân.
Chẳng mấy chốc, xe dừng lại dưới chân núi.
Mấy ngày gần đây, có không ít người đến Thanh Sơn. Khách du lịch trải nghiệm cuộc sống sinh tồn nơi hoang dã trên cả nước và một số sinh viên đại học tốt bụng không quản đường xa nghìn dặm đến đây, đi tìm mấy đứa trẻ.
Vì vậy, con đường duy nhất lên núi Thanh Sơn có rất nhiều người.
Mặc dù xe cảnh sát dừng phía dưới nhìn thấy rất rõ ràng, nhưng bọn họ đã quen rồi, hơn nữa, còn không ưa cho lắm. Đến bây giờ mà vẫn chưa tìm thấy, đúng kiểu ăn không ngồi rồi đúng không?
Nhìn thấy mấy người trẻ tuổi liếc mắt khinh thường nhìn bọn họ, Liên Diệc đứng bất động, Phạm Dương không nhịn được nói mỉa: “Một đám người ồn ào náo nhiệt ở đây làm gì, cảnh sát chúng tôi chưa tìm ra người, mấy người thì tìm được cái gì, toàn đến đây tham gia náo nhiệt thôi.”
Nhiều người còn dễ gây trễ nãi công việc của bọn họ, vì vậy, đối với đám người đến tham gia náo nhiệt không có chút thành tâm nào như thế này, Phạm Dương không có tí hảo cảm nào.
Mặc dù độ cao so với mực nước biển không quá cao, nhưng vẫn hơi dốc, hơn nữa, còn chưa được khai phá hợp lý, đường đi không ngay ngắn cho lắm, chỉ có một con đường duy nhất lên núi là hình xoắn ốc, xung quanh đều là rừng cây rậm rạp, có thể nói, dù có đứng trên con đường đá, ánh mặt trời cũng không chiếu lên người mình được.
Lúc này đây, người đến người đi xen lẫn vào nhau.
Liên Diệc nhìn đám người đông đúc trên con đường đá ngoằn ngoèo, quay đầu lại hỏi nhỏ: “Vì vậy tại sao cô lại đưa ra địa điểm cuối cùng là ở đây?”
Cơ Thập Nhất mím môi một lúc, sau đó trả lời: “Trực giác.”
Liên Diệc nhướng mày, trực giác không phải là một từ ngữ tốt đẹp gì. Khi bọn họ phá vụ án này, bọn họ đều tin vào việc giải mã giấc mơ rồi, không ngại tin vào trực giác của một cô gái nữa, hình như rất thần kỳ.
Tô Minh Châu dựa vào trên xe nhắc nhở: “Nếu anh đã tin tưởng cô ấy, sao lại còn hỏi nhiều như vậy.”
“Tôi thích.” Liên Diệc nhẹ nhàng đáp lại, ra hiệu cho người ngồi phía sau xe bước lên con đường đá.
Cơ Thập Nhất bị chọc cười bởi vẻ mặt của Tô Minh Châu, đưa tay kéo anh: “Em gây với anh ta làm gì, lên núi đi.”
Tô Minh Châu vốn còn tức giận, nhưng nghĩ đến Thập Nhất thân mật với anh nhiều như vậy thì sự chú ý cũng bị di dời đi ngay, hậm hừ hai tiếng rồi đi theo cô.
Phạm Dương đi phía sau chậc lưỡi, nhìn đôi chân dài của Tô thiếu gia, một bước bằng hai ba bước của đại sư, kết quả lại bị cô kéo đi, cách thức ở chung này thật sự rất hòa hợp… Chờ đã, chẳng lẽ đây là lý do vì sao anh ta độc thân?
Anh ta mếu máo, rồi nhanh chóng đi lên núi.
Mặc dù Thanh Sơn chỉ cao hơn mực nước biển có hơn một trăm mét, nhưng leo lên cũng không phải là nhanh. Bởi vì con đường nhỏ rất gồ ghề, lại dốc, vì vậy đi lên phải chú ý. May là bên cạnh có hàng rào bảo vệ đơn giản.
Mùa thu leo núi, gió trong rừng mang lại cảm giác mát lạnh, thổi bay sự nóng nảy hấp tấp của đoàn người.
Một vài người xuống núi cũng đang nghị luận về sự việc mất tích lần này.
“Haiz, tôi đã ở đây đi dạo hai ngày rồi, không tìm thấy bất cứ thứ gì. Sao người có thể bốc hơi được nhỉ?”
“Có lẽ lại là một sự việc thần bí nữa. Loại chuyện này xảy ra còn ít hay sao?”
“Điều anh nói cũng có thể xảy ra. Có lẽ trong núi có con đường dẫn tới cánh cổng đến thế giới khác. Trên thế giới này có rất nhiều chuyện khoa học không thể giải thích được.”
“Nhìn cảnh sát đang đi lên kìa, không biết lần này bọn họ có thể tìm được cái gì.”
Nhìn bọn họ đi qua, Cơ Thập Nhất thở dài, hầu hết mọi người đều cho rằng hết hy vọng rồi.
Tô Minh Châu đứng bên cạnh không biết lấy một chiếc mũ từ đâu ra, nhẹ nhàng đội lên đầu cô.
Cơ Thập Nhất khó hiểu: “Làm gì vậy?”
“Tất nhiên là để cho người khác không nhìn ra chị.” Tô Minh Châu đến gần, cười hì hì, nói: “Bây giờ chị là minh tinh, ở đây có rất nhiều người.”
Cơ Thập Nhất đẩy mặt anh ra: “Nói đàng hoàng vào.”
Đứng gần như vậy làm gì.
Tô Minh Châu cũng không tức giận, kéo cô đi lên, bảo vệ cô, tránh cho việc đụng phải mấy người đang xuống núi.
Bọn họ đi lên núi trước, sau đó cảnh sát đi phía sau.
Cơ Thập Nhất vừa đi lên núi vừa suy nghĩ về bốn giấc mơ.
Giấc mơ của Hồng Văn chủ về thổ, giấc mơ của Trịnh Nham chủ về mộc, giấc mơ của Uông Dương chủ về thủy, giấc mơ của Uông Hải chủ về hỏa. Kim Mộc Thuỷ Hoả Thổ, chỉ có kim là chưa xuất hiện, vì vậy, đây là một gợi ý.
Cô đoán, có lẽ hung thủ không chỉ có một.
Lúc này mới thật sự là trực giác. Lúc nãy là cô nói dối cảnh sát Liên. Nhưng lần này không hiểu sao cô lại có cảm giác này. Có lẽ bốn giấc mơ này ảnh hưởng đến cô lớn như vậy, hy vọng hôm nay có thể có được kết quả.
Chẳng mấy chốc, đoàn người đã đi đến giữa sườn núi, ngôi chùa duy nhất trên núi hiện ra trước mắt. Bên ngoài phát sáng nhìn rất xinh đẹp, phía trên treo một tấm biến lớn, đứng phía dưới có thể nhìn rõ ba chữ “Chùa Thanh Sơn”.
“Nhìn thấy ngôi chùa rồi!” Phạm Dương nói khẽ.
Trước đây, Cơ Thập Nhất đã từng điều tra, được xây dựng hơn trăm năm, trước khi lập quốc đã có rồi. Mỗi năm đều không có hương khói, hấp dẫn nhiều người đến nhất có lẽ là hoạt động hội chùa trước và sau Tết Nguyên Tiêu [*].
[*]
Tết Nguyên Tiêu: rằm tháng Giêng, là ngày lễ hội cổ truyền tại Trung Quốc và là ngày Tết Thượng Nguyên ở Việt Nam. Thời gian diễn ra lễ hội trăng rằm từ giữa đêm 14 (đêm trước rằm) đến hết đêm 15 âm lịch (đêm trăng rằm) của tháng giêng. Tết Nguyên Tiêu mang ý nghĩa của sự đoàn viên, đoàn tụ, là dịp để các thành viên trong gia đình ngồi lại ăn cơm và trò chuyện với nhau. Ở Việt Nam, đây là dịp để người dân lên chùa cầu mong một năm mới bình an.
Theo tin tức từ Weibo chính thức của chùa Thanh Sơn, vị sư trụ trì tiền nhiệm cách đây không lâu đã viên tịch [*], trong chùa chuẩn bị lễ cúng bái, thu hút rất nhiều du khách đến xem. Trụ trì hiện tại hẳn là đồ đệ của trụ trì tiền nhiệm, mới hai mươi lăm tuổi, rất trẻ.
[*]
Viên tịch: đã mất.
Vụ mất tích lần này xảy ra ở Thanh Sơn, trong chùa cũng đã phát động người đi tìm bọn trẻ. Dù sao thì bọn họ cũng sống ở đây, kết quả vẫn không tìm thấy gì.
Thể lực Cơ Thập Nhất không tốt, lại đang suy nghĩ lung tung, bất tri bất giác tụt lại phía sau. Tô Minh Châu đi theo chân cô, cuối cùng hai người đều bị tụt lại phía sau, cách Liên Diệc đi phía trước mấy người.
Sau một thời gian dài, cuối cùng cũng đi hết con đường đá.
Cuối con đường đá là một quảng trường nhỏ, bên kia quảng trường là chùa Thanh Sơn, cổng lớn mở ra, có không ít người dựa vào cột đá, mà có rất nhiều người ra ra vào vào, theo đó là tiết tấu gõ cửa, mùi thơm hương khói.
Mấy người đi lên trước ngồi trên quảng trường nhỏ nghỉ ngơi.
Liên Diệc đứng ở cạnh quảng trường, lấy tay che lại, nói nhỏ vào tai nghe: “Mọi người tùy tiện đi ra sau núi, đừng cách quá xa, đợi lát nữa sẽ có nhiệm vụ.”
Sau đó, anh ta nhìn thấy Cơ Thập Nhất và Tô Minh Châu cùng nhau đi tới, đi mấy bước, ánh mắt hiện lên ý tứ trưng cầu ý kiến.
Cơ Thập Nhất thở hổn hển, quan sát nơi này.
Điểm cuối mà bản đồ đưa ra là ở đây, cụ thể ở đâu thì cô không rõ, chỉ có thể tìm kiếm dấu vết trong giấc mơ, vì vậy đã đi vòng quanh nơi này mấy vòng.
Bốn giấc mơ thiếu kim, cho biết người kia thiếu yếu tố kim, nhưng mà, trên ngọn núi yếu tố kim rất đầy đủ. Từ giữa quảng trường có thể thấy đại sảnh trong chùa. Mặc dù ngôi chùa này nhỏ nhưng tượng Phật bên trong sáng bóng, hẳn là được mạ vàng.
Lần này cũng kiểm chứng cho suy nghĩ của cô, nơi này không thiếu yếu tố kim, thiếu yếu tố kim chính là chỉ người.
Cô lại nhìn cảnh vật xung quanh, có rất nhiều cây cối, hơn nữa, còn cực kỳ tươi tốt, chứng tỏ yếu tố mộc rất nhiều. Trong bốn giấc mơ, theo quan hệ Ngũ hành, cuối cùng là thổ sinh kim, lại quay lại giấc mơ đầu tiên.
Phạm Dương tiến lên vài bước, thận trọng hỏi: “Rốt cuộc là ở nơi nào?” Sau khi lên đây, sao lại không có động tĩnh gì nữa.
Cơ Thập Nhất không trả lời, theo như cô biết, trong học thuyết Ngũ hành, người thiếu yếu tố kim thì tính tình cay nghiệt, ham d4m dục, thích giết chóc, keo kiệt, bủn xỉn, tham lam. Như vậy, đây là lý do tại sao những đứa trẻ bị bắt đi, không phải vì buôn bán nội tạng mà là vì h4m muốn cá nhân của bản thân.
Cô nhíu mày, lúc này đây, linh lực trong đầu chợt lóe lên một tia sáng. Có ba màu sắc thuộc kim, màu trắng, màu nud3 và màu vàng, chỉ cần tìm được nơi giao nhau của ba màu này, thì nhất định đó là vị trí bốn đứa trẻ.
- -----oOo------