Translator: Bưởi
Beta: Thuỷ Tiên
Khi giấc mơ bắt đầu, Lý Tuệ Tuệ đang ngủ.
Sau khi tỉnh dậy thì thấy bên ngoài đã gần sáng, cô ấy từ trên giường đứng dậy rồi đi đến bên cửa sổ.
Ở trong mơ, cô ấy sống trên một ngọn núi, ngọn núi rất cao, xung quanh không có người, đa số là cây cối, hoa lá và động vật. Căn phòng của cô ấy là một căn biệt thự, cực kỳ xa hoa, không thua kém gì mấy căn biệt thự trên tivi.
Căn biệt thự này của cô ấy không tầm thường chút nào cả. Trong sân có một cây bách trăm tuổi, thân cao thẳng tắp. Hiện giờ đang là mùa hè, vì vậy, trông nó rất tươi tốt, rất thoải mái.
Cách cây bách không xa có một cái ao nhỏ khép kín, nước trong đó sẽ không cạn, có nuôi mấy con cá, chúng tung tăng bơi lội trong đó rất sinh động. Hoa sen cũng đã nở rộ, trông đẹp vô cùng.
Lý Tuệ Tuệ đứng trước cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài. Phòng ngủ của cô ấy đối diện chân núi. Từ đó có thể nhìn thấy núi và đất ở đằng xa, gần như chồng chất lên nhau tạo thành một đường thẳng, tựa như một thể thống nhất.
Nhìn thấy cảnh đẹp ngút ngàn nhường ấy, Lý Tuệ Tuệ nhắm mắt lại, cảm nhận được hương thơm ngát mát mẻ của cây cối trong không khí, toàn thân thả lỏng, bỗng thấy cơ thể nhẹ bẫng như đang bay.
Cô ấy mở mắt ra, thấy mình đang lơ lửng giữa không trung.
Lý Tuệ Tuệ vẫy tay, vẫn nằm trong tầm kiểm soát, vậy mà cô ấy lại thấy bản thân có thể tiến lên phía trước, cô ấy có thể bay!
Nhận được kết quả đáng kinh ngạc như vậy, cô ấy bật cười thật to, trực tiếp khống chế lực rồi bay ra khỏi biệt thự, xoay một vòng trên đỉnh núi, đến khi chắc chắn sẽ không có vấn đề gì thì bay xuống chân núi, càng bay càng xa.
Mặc dù không có cánh nhưng cô ấy có thể bay về phía trước. Bay lên, bay thẳng lên tận trời xanh, chỉ là, cô ấy không biết trời cao bao nhiêu.
Cả một ngày nay, Lý Tuệ Tuệ cảm thấy rất vui vẻ.
Bay đến bay lui dạo chơi cả ngày dài, đến tận lúc bầu trời ngả màu, Lý Tuệ Tuệ mới bay về nhà. Chỉ là, khi đáp đất không cẩn thận bị ngã, cả người dính đầy bùn.
Cô ấy phủi bùn đất, không chút để ý mà tiếp tục về nhà. Lúc bước vào cửa thì phát hiện trong góc nhà có thêm một thứ gì đó, nhìn kỹ lại mới phát hiện, thì ra là một đám cỏ mịn, cũng không biết là ai đặt nó ở đó nữa, chất đầy cả góc nhà.
Lúc đầu, để phòng trộm, cửa nhà cô ấy được xây bằng đá, còn mời người ta về làm thêm mấy kiến trúc bảo mật. Nếu không phải là cô ấy thì không ai có thể tiến vào được, chứ đừng nói là vào lấy đi thứ gì trong nhà.
Lý Tuệ Tuệ vừa ngâm nga một bài hát vừa đi vào biệt thự, tắm rửa xinh đẹp rồi nằm lên giường ngủ, cõi lòng cũng giống như cái chăn được phơi dưới ánh mặt trời cả ngày, cực kỳ thư thái.
Tỉnh dậy lần nữa, bên ngoài trời vẫn còn tối.
Cửa sổ không đóng, rèm cửa chưa kéo, có thể thấy bầu trời đêm khi trông ra ngoài. Vầng trăng khuyết treo lơ lửng trên bầu trời, dường như thấy nó mang màu máu, vầng mây cạnh bên nhuộm một màu đen kịt, có phần đáng sợ. Chẳng hiểu sao Lý Tuệ Tuệ lại thấy bất an trong lòng.
Cô ấy mặc quần áo, đi ra cửa sổ chuẩn bị xem tình hình bên ngoài. Nào ngờ, vừa bước xuống giường, khung cảnh trong biệt thự lại biến thành một căn nhà đất nhỏ ở nông thôn!
Sự thay đổi này khiến Lý Tuệ Tuệ không sao phản ứng kịp. Ngôi biệt thự sang trọng biến thành một căn nhà nhỏ, cả bức tường lẫn nền làm bằng đất, diện tích bị thu hẹp lại rất nhiều, biến thành một ngôi nhà đổ nát nhỏ bé, chỉ vỏn vẹn cỡ hai mươi mét vuông.
Chiếc giường lớn sang trọng của cô ấy cũng biến thành một chiếc giường đất thấp lùn, phía trên còn vương vãi không ít đất vụn, chăn bông tơ tằm biến thành chăn hoa, lộn xộn và bừa bãi, vừa nhìn là chẳng còn thấy buồn ngủ nữa.
Phòng ngủ và phòng bếp gần như ở cùng một chỗ, chỉ cách gian giữa có vài bước chân. Bếp để nấu nướng cũng trở thành một cái bếp bằng đất, loại bếp lò mà ở nông thôn đi đâu cũng thấy, phía trên đặt một cái nồi sắt to tướng.
Lòng của Lý Tuệ Tuệ đau như cắt, rên lên một tiếng, nghe thấy dưới bếp lò có âm thanh gì đó, lập tức liên tưởng đến một con chuột. Mặc dù trong lòng hơi sợ hãi nhưng cô ấy vẫn cầm theo một cây gậy dài rồi đến chỗ bếp lò.
Dưới bếp tối đen như mực, không biết đang xảy ra chuyện gì, cô ấy chọc cây gậy vào nhưng âm thanh vẫn chưa dứt. Cô ấy dùng lực mạnh hơn, gắng sức đâm ra thọc vào, phát ra mấy tiếng lạch cạch.
“Bịch” một tiếng, cây gậy chọc vào thứ gì đó.
Lý Tuệ Tuệ nghi hoặc, chạy đến phía trước bếp lò xem. Ôi trời, cái bếp và chiếc nồi sắt lớn đã bị cô ấy chọc thủng từ bên dưới. Một cái lỗ lớn đen như mực hiện ra, đầu cây gậy lộ ra bên ngoài.
Cô ấy chưa kịp than ngắn thở dài tiếng nào thì bên ngoài đã truyền đến tiếng cuồng phong thét gào. Mưa lớn ào ào trút xuống. Trong nháy mắt đã khiến phần bên ngoài ngôi nhà ngập trong một vũng nước lớn.
Nhìn từ bên này, bên ngoài trời đã tối, mặt đất cũng bốc lên cảm giác đen tối, toàn bộ tối đen. Cây bách trong sân rụng hết lá, trơ trụi gần như chỉ còn mỗi thân cây.
Cái ao nhỏ ban đầu cũng bị ngập, nước không ngừng tràn ra. Có một con heo chẳng biết từ đâu chạy tới, ở trong ao vừa kêu loạn xạ vừa giãy giụa. Rõ ràng là nước rất nông nhưng nó lại không lên được.
Nước không chảy cũng không trôi, tuy vậy, mưa càng lúc càng nặng hạt, khiến toàn bộ sân như bị nhấn chìm trong nước.
Lý Tuệ Tuệ không còn cách nào khác, mặc áo mưa xông ra ngoài. Dưới chân đạp vào nước, khiến cho bùn bẩn dính lên góc áo, góc quần, dính cả lên phần trên.
Cô ấy đuổi con heo ra khỏi sân, lại chạy vào trong nhà, ngẩng đầu lên thì thấy nhà mình ở trong một con mương thấp, vì vậy mà nước đọng ngày một nhiều, cứ cao dần, cao dần lên, cho đến mắt cá chân.
Lý Tuệ Tuệ tức giận xông vào trong nhà, ném phăng áo mưa xuống, trực tiếp khóa cửa lại. Loại cửa này dù có khóa từ bên trong thì cũng phải dùng chìa khóa, cô ấy ném chìa khóa đi, ném nó vào trong bóng tối.
Đèn trong phòng bật sáng, lờ mờ như thắp nến, không sáng sủa lắm, nhưng dù sao thì vẫn tốt hơn bóng tối. Cô ấy thấy hơi đói, lần mò đi đến chỗ bếp lò, sau khi châm lửa thì chạy ra phía trước để chuẩn bị bỏ gì đó vào nồi.
Nhưng cô ấy lại quên mất rằng, bếp lò có một lỗ thủng, trên nồi cũng có một lỗ thủng, lỗ thủng không hề nhỏ, lửa lập tức bốc lên từ chỗ lỗ thủng, trong nháy mắt đã cuốn lấy thân thể cô ấy, lập tức thiêu rụi hết thảy những đồ vật dẫn lửa như tóc, áo quần.
Cô ấy bị bỏng, đau rát toàn thân khiến cô ấy la hét, chạy tới chạy lui khắp cả phòng để tìm cách dập lửa, nhưng gió càng làm thế lửa bùng lên mãnh liệt, cả người bị đốt cháy đến đỏ bừng.
Lý Tuệ Tuệ nghĩ, bên ngoài trời vẫn đang mưa, sau đó lại chạy thật nhanh về phía cửa, nhưng cô ấy lại quên mất cửa đã bị mình khóa lại, chìa khóa cũng không biết đã bị ném đi đâu. Cô ấy vô cùng đau đớn, thét gào thảm thiết, giật giật cánh cửa.
Cánh cửa trông có vẻ không chắc chắn, nhưng cô ấy đã giật đến mức đó rồi mà nó vẫn không bị hỏng, trong khi đó, ngọn lửa thiêu đốt cô ấy cứ lớn dần lên.
Sau cùng, cô ấy không thể chịu đựng được nữa, nằm trên mặt đất lăn qua lộn lại, đến nước này, lửa cũng bị dập tắt, nhưng cơ thể cô ấy bị cháy xém đến nỗi đầy vết thương, da thì chảy máu, còn cả người lại đau nhói không thôi.
Lý Tuệ Tuệ thở phào nhẹ nhõm, cô ấy còn tưởng rằng mình sắp chết rồi cơ, nhưng không ngờ lại có thể sống sót. Mặc dù đau thật đấy, nhưng vẫn hơn là chết.
Cô ấy xoay người lại, hai mắt đột nhiên mở thật to, thế mà lại thấy một chiếc quan tài được đặt ngay chính giữa phòng khách!
Từ trên xuống dưới, chiếc quan tài này chỉ mang một màu đen, quả thật khiến người ta thấy kinh hãi, phía trên không có bất kỳ hoa văn trang trí nào. Màu đen bình thường, dưới ánh đèn lờ mờ, trông nó càng đáng sợ hơn. Hơn nữa, khiến người ta kinh hãi muôn phần lại chính là, nắp quan tài để nghiêng, không được đậy lại.
Cô ấy còn nhớ cả căn nhà chật cứng, một cỗ quan tài đột nhiên xuất hiện chiếm một vị trí lớn ngay chính giữa. Lò bếp bên cạnh bị thủng một lỗ vẫn đang ở đó, cây gậy thì rơi vãi trên khoảng trống bên cạnh quan tài.
Lý Tuệ Tuệ đứng tại chỗ thở hổn hển, tim như muốn nhảy xổ ra ngoài, không còn quan tâm đến cơ thể đau đớn vì bị thiêu đốt, chỉ muốn tránh xa cái quan tài đáng sợ đột nhiên xuất hiện này mà thôi, rất sợ sẽ có thứ gì đó bất chợt bò ra.
Những tình tiết trong phim kinh dị mà cô ấy đã xem trước đây lập tức xẹt qua trong đầu, khiến cho cô ấy vốn đã sợ hãi lại càng run rẩy dữ dội, chuẩn bị cố gắng lê lết bản thân vào góc nhà, nhắm mắt lại.
Nhưng chính ngay lúc này, xà nhà bỗng bị gãy, cả ngôi nhà sụp đổ, trong chốc lát đã trở thành một đống đổ vụn.
Lý Tuệ Tuệ nghĩ mà thấy sợ, sợ sẽ xảy ra chuyện, nhưng không ngờ là cơ thể của cô ấy lại không chịu sự kiểm soát nữa, cứ thế mà bước về phía quan tài ở trung tâm ngôi nhà, mỗi một bước đi chẳng khác gì một cú đấm đấm vào tim.
Cô ấy như bị mê hoặc mà bước đến gần cỗ quan tài, sau đó lại cẩn thận ngồi vào trong quan tài, nằm xuống, và cuối cùng, tự đóng nắp quan tài lại, chìm vào bóng tối.
…
Chính trong sự ngạt thở đó, Lý Tuệ Tuệ chợt tỉnh thức từ trong giấc mơ.
Bà chủ nói: “Tôi nhớ rõ giấc mơ này cũng là vì nó rất kỳ lạ. Hai phần hoàn toàn trái ngược nhau. Lần đầu tiên tôi nghe thấy giấc mơ như vậy.”
Bà ta nói liến thoắng, đến nỗi miệng khô lưỡi đắng, vội vã uống vài ngụm nước, bấy giờ trong lòng mới thoải mái hơn.
Thấy ba người họ nhìn chằm chằm vào mình, bà chủ cẩn thận nuốt nước bọt: “Chỉ thế thôi, hết rồi, tôi không giấu gì cả!”
Phạm Dương được nghe thêm một lần nữa, vẫn cảm thấy giấc mơ này rất kỳ lạ. Khoảnh khắc cuối cùng, khi bước vào trong quan tài và nằm xuống, nghe thôi mà đã thấy đáng sợ.
Cơ Thập Nhất yên lặng lắng nghe đến bây giờ, nhẹ nhàng nói: “Đủ rồi, giấc mơ này đã rất rõ ràng rồi.”
Cô là giải mộng sư, tất nhiên sẽ phân biệt được một giấc mơ đã kết thúc hay chưa. Hiển nhiên là giấc mơ này đã kết thúc rồi. Quan tài xuất hiện sau cùng chính là hình ảnh cuối cùng của giấc mơ, cũng là một trong những điểm quan trọng.
Nghe cô nói vậy, Phạm Dương sốt ruột hỏi: “Vậy giấc mơ này có ý nghĩa gì? Có phải Lý Tuệ Tuệ đã tự sát không?”
Điều này không đúng, nếu cô ấy tự sát thì sao đầu của cô ấy lại bị luộc được. Vì vậy, nhất định là bị giết. Nhưng trong giấc mơ lại không có hung thủ, lẽ nào chính là con lợn bị xua đuổi kia? Cũng không phải mà nhỉ?
Mối quan hệ giao tiếp của Lý Tuệ Tuệ rất bình thường, không có bạn bè. Bọn họ đã cho người đi thăm hỏi người nhà của Lý Tuệ Tuệ rồi. Đồn cảnh sát địa phương đã gửi một vài thông tin đến cho bọn họ. Khi đó, người nhà của cô ấy đều ở trong nhà, không có thời gian đi giết người.
Tất nhiên, điều này có chính xác hay không thì vẫn phải chờ đến khi người mà bọn họ phái đến địa phương đích thân tiến hành điều tra.
Cà phê đã nguội lạnh, Tô Minh Châu ân cần rót một ly nước cho Thập Nhất, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh không nói năng gì.
Hàng lông mày xinh đẹp của Cơ Thập Nhất nhíu vào, mang đến cảm giác xinh đẹp mà đặc biệt vô cùng, khoảnh khắc ấy khiến mọi người nhìn đến ngây người.
Bà chủ cũng cảm thán trong lòng. Nếu người phụ nữ xinh đẹp như vậy xuất hiện trong tiệm của bà ta, chắc chắn là ngày nào cũng đông khách, làm ăn phát đạt. Cần gì quan tâm đến việc làm ăn của người khác, chỉ cần chờ mỗi ngày đếm tiền.
Cơ Thập Nhất sắp xếp lại mạch suy nghĩ, cân nhắc cách dùng từ: “Giấc mơ này chủ yếu đều là hung [*] hơn nữa, nó còn là đại hung. Người mơ thấy một giấc mơ như vậy, không thể nghi ngờ gì nữa, chắc chắn sẽ phải chết, trừ phi có cao nhân chỉ điểm thì mới có thể thoát nạn.”
[*]
Hung: xấu. Ngược lại với hung là “cát”, nghĩa là tốt.
Lời cô vừa nói ra, Phạm Dương chợt thấy hoảng sợ.
- -----oOo------