Mặc Luân mỉm cười nhìn cô.
Vừa bước vào nhà anh đã rất ngỡ ngàng, anh còn nghĩ thám tử điều tra linh tinh, đây đâu giống một nơi có người nhưng khi thấy An An nhảy chân sáo trên hành lang, có một phút anh như nhìn thấy Phi Nhi trong thằng bé.
Vì vậy anh mới chắc chắn đây là nhà cô chính vì thế mà cả chiều nay anh giúp cô tân trang lại căn hộ.
Mạc Phi Nhi cảm kích nhìn anh.
Quả thực ngoài anh ra cô không biết nhờ ai giúp thế nên xem ra lần này cô lại phải nhờ anh rồi.
- Một chút đồ đạc thôi.
Em đừng khách sáo như thế.
Coi như anh trả tiền em nấu cơm cho anh.
Lúc nào anh rảnh sang chơi em nhớ tiếp đãi mấy món ngon ngon một chút.
- Thôi anh em đi, cậu như vậy tớ giả đồ đấy.
Mấy cái món đồ cậu ghi lại giá đi, coi như mình nợ cậu.
Cuối tháng có lương mình trả.
Còn khoản ăn uống cậu đến lúc nào cũng được hết.
Mặc Luân biết cô không thích nhờ cậy quá nhiều vào anh nên mấy món đồ anh đều lấy một phần ba giá.
Dù sao anh cũng thích cái cảm giác được chăm sóc cho cô, anh cũng không muốn thành ý của mình mà cô lại quy đổi ra tiền nong hết thế.
Nghe cái gật đầu cái rụp của Phi Nhi, Mặc Luân càng vui vẻ, anh lại có cơ hội qua lại đây thường xuyên rồi.
Mặc Luân hôm nay trước khi đến đã mua mấy hộp gà rán cùng pizza ở quán cô thích nhất.
Nào ngờ An An cũng mê tít, anh phải công nhận thằng bé rất đáng yêu, anh vừa tiếp xúc đã mê tít cậu.
Ba người vui vẻ ăn uống trò chuyện như một gia đình thật vậy.
Đêm cuối thu, mặc đi cái rét buốt đang ùa về, trong căn hộ nho nhỏ hơi ấm của ba con tim đang cùng nhịp đập đang lan tỏa…
- Anh yêu, lấy hộ em khăn tắm với.
– Uyển Nhi giọng nũng nịu kêu Tuấn Thiên.
Anh bắt đầu chuyển đển căn hộ của cô từ tháng trước, dù sao hai người sẽ sớm kết hôn nên bố mẹ anh cũng không cấm cản.
Bạch Uyển Nhi thật vui sướng vì bây giờ cô có thể gặp anh mọi lúc, được anh cưng chiều yêu thương hết mực nhưng anh vẫn chưa động vào cô từ hồi ra viện.
Chắc có lẽ anh vẫn chưa thực sự khỏe nên chưa muốn cùng cô làm chuyện đó.
Tuấn Thiên đang bận làm việc nghe thấy tiếng gọi của cô cũng vội đứng dậy cầm khăn tắm đưa cho.
Trời cũng đã trở lạnh, để cô đứng lâu trong phòng tắm rất không tốt cho sức khỏe.
Ai ngờ anh vừa quay lại chỗ ngồi thì một bàn tay lả lướt quấn chặt lấy cổ anh, Tuấn Thiên giật mình quay lại.
- Uyển Nhi, sao em còn chưa mặc quần áo.- Hàn Tuấn Thiên cố tách tay cô ra khỏi cổ mình.
Anh bỗng cảm thấy khó chịu trước những hành động của cô.
Nhiều lúc anh lại cảm thấy ghê sợ trước những động chạm ấy.
Cơ thể anh lại không hề phản ứng trước cô, thậm chí lại có phần bài xích.
- Em muốn điều anh đang nghĩ ấy.
Chúng ta…- Bạch Uyển Nhi mạnh dạn ngồi lên đùi Hàn Tuấn Thiên, tay nhẹ nhàng tháo chiếc khăn tắm trên người.
Cô áp sát gò hồng vào người anh, cố gắng khơi dậy hứng thú trong anh.
Hàn Tuấn Thiên khó xử đẩy cô ra, anh quả thực không có một chút phản ứng nào trước cơ thể nóng bỏng này, thậm chí anh lại nhìn cô mà nghĩ tới thân hình của người phụ nữ đó.
Anh không hiểu trong đầu mình có thứ gì nữa, anh hoàn toàn không nhớ gì về quãng thời gian 5 năm trước vừa gặp lại cô,trong đầu anh lại xuất hiện những hình ảnh không mấy trong sáng về cô.
Để đến bây giờ chỉ nghĩ thôi cơ thể cũng phản ứng.
Bạch Uyển Nhi thấy thế càng cố tình ướn éo, cọ xát vào cơ thể anh.
Cô không tin hôm nay anh có thể thoát được.
Hàn Tuấn Thiên hoảng sợ đẩy cô ra rồi chạy vào nhà vệ sinh bỏ mặc lại sự tức giận của người đàn bà trước mắt.
Uyển Nhi giận dữ mặc quần áo vào rồi ngồi lên giường đợi Tuấn Thiên đi ra.
- Sao anh lại như vậy? Hay anh không yêu em.- Bạch Uyển Nhi giận dỗi nhìn anh chờ câu trả lời.
- Không phải như em nghĩ đâu, chỉ là anh mệt thôi.- Tuấn Thiên xoa trán giải thích.
Đây là lần thứ năm họ cãi nhau về vấn đề này.
- Anh không muốn có con với em đúng không? Hay anh muốn bỏ em để theo cô ta, nuôi con hai người…- cô giận dữ quát lên.
Hàn Tuấn Thiên biết việc anh có con ngoài ý muốn đã làm tổn thương cô, làm cô lo lắng cho tương lai hai người, hơn nữa anh lại có lỗi với cô khi luôn nghĩ về người phụ nữ khác nhưng cô cũng quá để ý đến những vấn đề đó rồi.
Cô dường như ngày càng thiếu tin tưởng vào anh, vào tình yêu mà anh dành cho cô.
Uyển Nhi bây giờ anh thấy khác xa với Uyển Nhi bốn năm về trước.
Tuấn Thiên thở dài nhìn nhìn cô, thấy nước mắt của cô lòng anh lại mềm ra, anh ân cần lau nước mắt cho cô.
Uyển Nhi của anh rất mỏng manh, yếu đuối, anh làm sao lại có thể thương tổn cô.
Hơi thở bên cạnh đều đều, Uyển Nhi đã đi vào giấc ngủ.
Tuấn Thiên thở dài quay lưng, anh băn khoăn nghĩ đến Phi Nhi, tại sao tay cô lại thành ra như vậy, cuộc sống cô có lẽ không thoải mái như anh tưởng, cô khó khăn trong kinh tế sao? Thế tại sao không lấy tiền của anh? Đấy chẳng phải lí do cô tiếp cận anh sao, hay cô muốn ở anh thứ khác.
Người phụ nữ này thật khó đoán, rốt cuộc cô ta là ai mà có thể dễ dàng ảnh hưởng đến tâm tư của anh như vậy.
Mắt Tuấn Thiên mông lung nhìn ra ngoài trời, mặt trăng đã bị che khuất chỉ còn hình lưỡi liềm, nhìn bầu trời đêm trong lòng anh càng trống rỗng, anh thực sự phải nhớ ra cô ta là ai.
Mạc Phi Nhi bấu chặt hai mép áo lại, trời càng về đêm càng lạnh.
Có lẽ mùa đông Bắc Kinh ghé sớm hơn cô tưởng.
Tiễn Mặc Luân xuống dưới chung cư rồi đợi xe anh đi khuất mới lẳng lặng bước lên cầu thang.
- Hắt…xiiiiii- Phi Nhi đưa tay lên mũi, không lẽ cô cảm lạnh rồi sao, mắt dừng lại trên bầu trời, trăng khuyết như ngày thường.
Ánh sáng yếu ớt len lỏi qua từng tán lá.
Phi Nhi đưa tay nắm bắt tia sáng mỏng manh.
Cô với mãi cũng không nắm bắt được một chút tia sáng nào.
Những tia nắng tinh nghịch không chịu dừng lại trên tay cô, chúng nhảy nhót xuống bậc thềm rồi lại chạy lân sang vỉa hè.
Có những thì nó hiền hiện trước mắt tưởng như có thể nắm bắt được hóa ra lại khó với tới như thế.
Mạc Phi Nhi thít chặt áo khoác ngoài rồi bước vào phòng..