Khởi đầu ở Bắc Kinh
- Mặc Luân…- Mạc Phi Nhi sững sờ nhìn người đàn ông trước mắt, anh thay đổi nhiều quá, hình như gầy hơn, mặt cũng tiều tụy hơn.
- Phi Nhi, phải em không? Cuối cùng anh cũng tìm được em rồi.
– Mặc Luân chủ động tiến đến ôm cô thật chặt, anh sẽ mãi bên em, sẽ không để em đi nữa.
- Mặc Luân,tớ lại không giữ lời rồi, lại phải mượn vai cậu một lúc rồi- cuối cùng nước mắt cũng rơi xuống.
Ở bên anh cô có cảm giác an toàn, không hiểu sao thấy anh nước mắt cô trào ra, bây giờ cô chỉ cần một bờ vai để tựa vào.
Love Beijing café Phi Nhi ái ngại nhìn Mặc Luân rồi mắt lại nhìn xuống cốc sữa trên bàn, cô đã kể mọi chuyện cho anh nghe, Mặc Luân im lặng nghe hết câu chuyện.
Khuôn mặt anh vẫn vậy, vẫn điềm đạm, tươi cười với cô, ở bên anh cô thực sự có giây phút bình yên của riêng mình.
Cô cũng đã từng muốn thử mở lòng với anh.
Nhưng cô nhận ra cái gì cũng không thể gượng ép được nhất là tình cảm.
Anh rất tốt, cũng rất chu đáo nhưng anh không dành cho cô, cô không xứng với anh.
Anh nên có người phụ nữ tốt đẹp hơn ở bên để yêu thương anh, làm những việc tốt nhất cho anh, dành cho anh tình cảm mà cô mãi không cho anh được.
- Thằng bé tên là gì?- Cuối cùng Mặc Luân cũng nặng nề cất tiếng.
Anh thua rồi, anh không thể bỏ mặc cô được, cô có con cũng không sao, anh nguyện ý làm người cha của nó, mọi thứ của cô anh đều yêu quý.
- Mạc An Huy, nhưng tớ hay gọi là An An- Phi Nhi nhẹ giọng đáp, không hiểu sao trong lòng cô cảm thấy rất tội lỗi như cô đã làm tổn thương Mặc Luân vậy.
-Cái tên rất hay, hôm nào cho tớ ra mắt nhé.
Hẳn con cậu rất đẹp trai giống…tớ.
Mà cậu định về hẳn hay là quay lại Thượng Hải.- Mặc Luân gượng cười, đến tên thằng bé cũng hao hao Tuấn Thiên thì hẳn anh ta có vị trí như thế nào trong lòng cô.
Phi Nhi thấy anh cười cũng thả lỏng, ngồi vui vẻ kể về bốn năm qua cô sống thế nào, gặp lại Mặc Luân khiến tâm trạng cô phấn chấn không ít, đúng cô cũng cần bắt đầu lại, cô sẽ lấy độc trị độc, cô sẽ không rời đi nữa, sẽ ở đây và sẽ quên anh đi.
- Chào mừng cô Mạc Phi Nhi, mọi người vỗ tay mừng trưởng phòng marketing mới của chúng ta nào.- Giám đốc công ty đưa cô đến trước mặt mọi người giới thiệu.
Thế cũng đủ hiểu Hải Giang đã dành cho cô bao nhiêu ưu ái, thật sự rất cảm ơn chị ấy.
Phi Nhi vui vẻ chào hỏi: “ Xin chào mọi người, xin tự giới thiệu tôi là Mạc Phi Nhi, sau này xin mọi người giúp đỡ ạ.” Hôm nay là ngày đầu tiên nhận việc ở công ty nên Phi Nhi mặc một chiếc áo sơ mi trắng kết hợp với zip và vest đen truyền thống, cả người toát lên một phong thái tự tin, chuyên nghiệp.
Cô vui vẻ cầm túi bánh kẹo phát cho từng người coi như quà ra mắt của cô, bỗng mắt dừng lại ở một bóng hình quen thuộc.
Thiên Như tức giận ôm lấy cô, vừa mắng vừa khóc: “ Con bạn xấu xa, cậu đã đi đâu vậy? Đồ tồi.
Mình ghét cậu, mình ghét cậu, đánh cậu chết luôn.” Phi Nhi cũng không kìm được nước mắt, cô ôm Thiên Như chặt hơn, mồm liên tục xin lỗi.
Gặp lại Thiên Như thật bất ngờ, hóa ra cô ấy đã nghỉ việc ở Tô thị, bây giờ cũng làm trong công ty cô.Thiên Như không chịu được công việc hành chính buồn tẻ nên quyết định chuyển sang đây.
Dù sao mĩ phẩm cũng là thứ cô yêu thích.Không hẹn mà gặp, vui có, mừng có, cả buồn cũng có nốt.
Thiên Như tức giận đánh cô, mắng chửi cô quên bạn, mắng cô ích kỉ vì giữ bí mật mà làm mọi người lo lắng nhưng khi thấy cô khóc, chính Thiên Như lại bối rối xin lỗi rồi ôm cô vào lòng an ủi.
Cô ấy vẫn vậy, đáng yêu và luôn biết nghĩ cho bạn bè.
Phi Nhi bỗng tiếc nuối bốn năm hèn nhát của mình, cô không nghĩ vì mình lại làm nhiều người đau lòng như vậy.
- Vậy cậu đưa An An về để nhận cha nhưng Tuấn Thiên vì tai nạn nên mất trí nhớ, cậu không muốn tổn hại đến sức khỏe của anh ta nên rút lui, chịu thua con ả Uyển Nhi đó.
Sao mình nghe cứ như phim hàn vậy?- Thiên Như vừa nói vừa gắp nốt miếng sườn của Phi Nhi cho vào khay của mình.
Hiểu Như vẫn vậy, vẫn tham ăn, luôn thích gắp thức ăn của cô.
Nhìn hành động của Thiên Như làm cô nhớ tới hồi còn làm thư kí cho Tô tổng, hai người cũng thường xuyên ăn ở canteen cùng nhau.
- Ừ, đại khái là vậy.- Phi Nhi đưa miếng đậu lên miệng, cơm canteen ở đây không ngon bằng Thượng Hải nhưng cũng tạm được.
An An cũng đã hoàn thành thủ tục nhập học mới, hôm nay thằng bé đã bắt đầu đi học, ở với bố mẹ cô cũng bớt vất vả hơn.
Mẹ cô cực thương thằng bé, không muốn cho cháu đi học sớm.
Ông ngoại cũng hay đưa An An đi câu cá, hai ông bà thực sự rất yêu thương thằng bé như cháu nội vậy.
Điện thoại reo lên, thư kí Trương gọi.
Phi Nhi nhìn vào màn hình.
Có chuyện gì sao? Cô vội bắt máy: “ Alo, sao thế em?” -Chị Phi Nhi, nguy rồi Tuấn Thiên biết An An là con anh ấy rồi.Anh ấy bảo em hẹn gặp chị- thư kí Trương gọi báo tin, giọng đầy hoảng hốt.
Mạc Phi Nhi cả người chấn động, không được bằng mọi giá cô phải giấu đi chuyện này, cô bình tĩnh trấn an: “ Không sao đâu, Em nhắn cho chị địa chỉ tan làm chị sẽ đến.”
Thiên Như thấy sắc mặt của Phi Nhi không được tốt, lo lắng hỏi: “ Sao thế, Tuấn Thiên biết rồi à?”.
Phi Nhi lo âu nhìn bạn rồi gật đầu..