Mạc Phi Nhi đau khổ ôm bụng, đưa mắt nhìn Vũ Mặc Luân cướp đĩa bánh về phía mình nhỏ giọng oán trách: “Sẽ còn nhiều dịp mà đâu phải có mỗi hôm nay cho cậu đốt tiền đâu.
Ngồi yên đây mình mua thuốc cho.”
Mạc Phi Nhi nhìn anh bằng ánh mắt cảm kích rồi lại tiếp tục cúi gằm, nín nhịn nỗi đau, mồ hôi rịn ra trên trán.
Tách!
Giật mình quay ra thấy Vũ Mặc Luân hí hửng cầm điện thoại chụp ảnh.
“ Aiii…………..
này không cho chụp, đừng chụp nữa.
Sao cậu cứ thừa cơ hội là dìm hàng mình thế hả:” Mạc Phi Nhi vừa nói cô vừa che mặt trông rất đáng yêu.
Anh chạy đến, ngồi ngay cạnh cô rồi đưa điện thoại lên chụp một tấm, không đành lòng để mình xấu xí, Mạc Phi Nhi cũng hé môi nở nụ cười, Hai người bọn họ thật rất xứng đôi nha.
“Coi như chụp kỉ niệm đi.
Cậu thật là, làm gì mà căng thế.
Này uống thuốc đi.” Vũ Mặc Luân vừa nói anh vừa đưa nước cho cô, lòng không khỏi sung sướng.
Mạc Phi Nhi vội vàng uống thuốc.
Thuốc này cũng tốt quá đi, cơn đau cũng nhanh chóng giảm bớt.
Nhớ ra những bức ảnh vừa rồi, cô quay ra hậm hực:
“Chụp ảnh phải báo trước, hôm nay tớ đã không trang điểm, lại ăn đến nỗi bụng căng tròn trông xú chết đi được mà còn muốn lưu kỉ với chả niệm gì chứ.”
“Với mình cậu lúc nào cũng xinh hết ấy.” Vũ Mặc Luân quay sang, mặt rất nghiêm túc
“À, sắp tới Vũ thị với Hàn thị sẽ hợp tác dự án ra mắt thương hiệu thời trang mới, sắp tới phải gặp cậu nhiều cho bù nhớ nhung.”
“Thôi ngay giọng sến súa ấy lại, cậu nói nữa là tớ ói ở đây luôn đấy.
Lúc ấy liệu hồn mà dọn.
Còn về chuyện hợp tác thì sáng nay mình cũng được biết rồi không ngờ là cậu trực tiếp tham gia thôi.” Mạc Phi Nhi nhéo mạnh vào tay anh, lườm mắng.
Vũ Mặc Luân trông thế lại càng rạng rỡ: “ Thế chả phải tốt cho dạ dày bây giờ của cậu sao? Cứ việc, muốn mình hầu cậu cả đời cũng được”
Cô chán nản lắc đầu, dạo này bệnh ảo tưởng của cậu ấy ngày càng trầm trọng.
Đưa Mạc Phi Nhi về công ty, Vũ Mặc Luân lưu luyến không muốn rời.
Cô chào anh, rồi đưa tay định đẩy cửa.
Bàn tay đột nhiên bị kéo lại, cả người bị khóa chặt bởi một vòng tay ấm áp, cô khẽ sững sờ.
Anh càng ngày càng biểu lộ rõ ràng hơn, điều đó làm cô thấy ngại ngùng, không khỏi phản kháng khẽ đẩy anh ra.
Khuôn mặt Vũ Mặc Luân thoáng sa sầm rồi nhanh chóng nở nụ cười vẫy tay tạm biệt.
Cô không biết rằng, người đàn ông đó đợi cô đi vào trong một lúc lâu mới rời đi.
Buổi chiều diễn ra khá suôn sẻ, Mạc Phi Nhi không gặp Hàn tổng thêm lần nào nữa.
Đồng hồ điểm 6 giờ, cô vươn vai, thu xếp đồ chuẩn bị ra về thì điện thoại bàn reo lên.
“Văn phòng Tổng giám đốc tập đoàn Hàn thi xin nghe.”
“Thư ký Mạc, cô mang bản hợp kí kết với công ty LK xuống dưới lầu cho tôi.” giọng nói lạnh nhạt vang lên.
“Vâng, tôi lập tức xuống ngay.” Mạc Phi Nhi chần chừ, lại phải gặp anh rồi sao…
Đang tập trung xem tài liệu thì có người gõ vào cửa kính ô tô, Hàn Tuấn Thiên hạ cửa cầm tài liệu trên tay, nhẹ giọng cảm ơn rồi nhanh chóng bảo tài xế lái xe.
Mạc Phi Nhi cố gắng tập trung nhìn vào mũi giầy để tránh sức ảnh hưởng của anh.
Thế mà một câu cảm ơn xã giao, nhẹ như gió thoảng lại làm trái tim cô nhảy nhót trong lồng ngực.
- ----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cuối cùng sau hai tháng đàm phán, Hàn thị cũng kí kết hợp đồng thành công với công ty LK.
Tổng giám đốc hai bên gặp mặt ăn uống cũng là lẽ thường tình nhưng điểu khiến Hàn Tuấn Thiên cảm thấy khó chịu là ông ta lại tự ý thuê phụ nữ đến mua vui cho anh.
Nheo mắt cố làm rõ nét hàng chữ trong điện thoại, Hàn Tuấn Thiên gọi cho tài xế Triệu.
Đã hơn 10 giờ tối, nếu không phải ở lại giúp Bạch Thiên Như làm sửa lại sổ sách thì Mạc Phi Nhi đã về rồi.
Người phụ nữ này thật là, từ khi trợ lý Vu đi lúc nào cũng như trên mây, không đành lòng bỏ mặc bạn mình, Mạc Phi Nhi lại sắn áo xông vào phòng hành chính.
Ô tô dừng lại trước cổng công ty.
Mặc dù tài xế Triệu đã nhiều lần hỏi lại xem anh có muốn về nhà không nhưng Hàn tổng vẫn một mực cự tuyệt.
Anh nói tự mình có thể lên công ty rồi đẩy tay tài xế, xiêu vẹo tiến vào thang máy.
Ding…
Cửa thang máy mở ra, căn phòng tối om, không khí ảm đạm.
Đang mò mẫm tìm phòng thì bất giác nghe thấy tiếng động.
Hàn Tuấn Thiên im lặng nép vào tường.
Mạc Phi Nhi vừa bật đèn điện thoại vừa dò dẫm trong bóng tối, lúc đi vội cô đánh rơi mất bông tai ngọc trai, vừa rồi mới tìm được dưới gầm bàn mừng rỡ đứng đậy không cẩn thận đầu đập vào bàn, đau đến chảy nước mắt.
Chả phải nghe thấy tiếng mở thang máy sao, cô ngước lên tất cả vẫn im lìm, khẽ rùng mình nghĩ đến câu chuyện về người tự tử ở công ty vừa được Như Như kể lại.
Trong lòng thầm trách Như Như: ” Đồ bạn thối tha, trợ lý Vu gọi một cuộc là vắt chân lên cổ mà chạy, không đoái hoài gì đến bạn tốt.”
Chầm chậm đi từng bước, bỗng một bàn tay kéo cô lại, anh quát lớn: “Đêm hôm cô còn làm gì ở đây mà chưa về?”
Mồm cứng lại, trong đầu mông lung, lại nhìn lên người đàn ông trước mắt, anh đang say.
Cảm thấy có sự nguy hiểm, Mạc Phi Nhi vội gỡ tay anh ra, cúi đầu nói: “Tôi đánh rơi đồ, quay lại tìm, bây giờ tìm được rồi, vậy tạm biệt.”
Vừa dứt lời định quay gót bỏ chạy thì cái bóng to lớn đổ ập xuống sàn.
Vội chạy đến đỡ anh dậy, lòng hoảng hốt.
Anh bị cảm rồi..