Đưa An An đi ngủ, Mạc Phi Nhi chán nản bước ra phòng khách.
Tâm trạng chán chường lại quay về, lòng cô đau xót nghĩ đến tương lại mịt mùng của mình phía trước.
Tâm trạng không tốt phải uống chút bia thôi.
Nghĩ vậy, Phi Nhi lấy ví tiền bước xuống phố mua cho mình mấy lon bia và một chút đồ nhắm.
Hàn Tuấn Thiên mệt mỏi dựa lưng vào ghế.
Anh không biết mình lại sao nữa? Vừa đi bàn bạc với đối tác xong lại về đây để gặp cô.
Anh bảo tài xế về nhà, còn mình vẫn ngồi trong xe nhìn lên.
Cô xinh đẹp, cô thành đạt không hiểu sao anh càng tức giận.
Rõ ràng lúc trước khi đi gặp công ty cô anh đã quyết định tiến hành hợp tác vậy mà thấy cô tự tin đứng lên nói thuyết trình về kế hoạch của công ty anh lại muốn gây khó dễ cho cô, mục đích để cô cầu xin anh.
Anh thừa nhận, anh không muốn thấy cô vui vẻ, sống tốt như vậy.
Anh ích kỉ không muốn mỗi mình anh phải vật vã sống những tháng ngày không có cô.
Vì vậy, anh mới ngừng hợp tác, anh không muốn cô ảnh hưởng đến cuộc đời mình nữa nhưng khi nghe thư ký Lý nói cô bị giám đốc khiển trách, còn bị trừ lương anh lại thấy rất có lỗi.
Cũng là do cảm xúc nhất thời của anh lại làm xáo trộn cuộc sống yên bình của cô.
Mạc Phi Nhi lững thững bước trên đường, trên tay cầm một lon bia, tay còn lại thì lắc lư chỗ đồ nhắm.
Thời tiết đầu thu không còn oi bức như trước, thỉnh thoảng những cơn gió man mác lại thổi làm mái tóc của cô lại bay tán loạn.
Mạc Phi Nhi uống không biết đây là lon thứ mấy rồi.
Cả người cô chao đảo đi về phía trước, miệng thì liên tục chửi bới.
- Đồ khốn nạn, anh thử xuất hiện trước mặt tôi một lần nữa xem.
- An An, con phải thay mẹ trả thù hắn.
Tại hắn mà mẹ không thể đưa con đi ăn hàng nữa rồi.
Ngôn Tình Ngược
Thì ra con cô tên là An An.
Cái tên rất dễ thương y như thằng bé vậy.
Nó rất giống cô nhất là đôi mắt to tròn đó.
Hàn Tuấn Thiên chậm rãi bước theo cô.
- Cô đang làm cái gì thế hả? – Giọng nữ chanh chua hét toáng lên.
Hàn Tuấn Thiên lập tức chạy đến.
Thì ra cô làm đổ bia lên người phụ nữ đó.
Mạc Phi Nhi loạng choạng đẩy người phụ nữ ra rồi đi tiếp.
- Mày tính đi đâu.
Định chạy mất hả? Cái con ranh này…- Nói rồi bà ta đưa tay túm lấy tay cô, bàn tay gớm ghiếc sơn móng tay đỏ rực cũng nặng nề rơi xuống khuôn mặt còn đang mơ hồ.
- Bà đang làm cái quái gì thế hả? – Hàn Tuấn Thiên kéo cô ôm vào lòng.
Mạc Phi Nhi được anh ôm lại có cảm giác an toàn, đôi mắt mơ hồ của cô nhắm chặt hoàn toàn.
Cô an ổn ngủ trong lòng anh.
Người phụ nữ thấy anh thì tỏ ra lúng túng.
Giọng nói chị ta cũng yếu đi hẳn.
Hàn Tuấn Thiên đưa tiền bồi thường cho chị ta rồi cõng cô lên.
Mạc Phi Nhi vừa ngủ vừa nói mớ, cô liên tục lặp đi lặp lại những câu nói khó hiểu:
- An An, ba con là kẻ đáng ghét.
- Anh đến đây làm gì? Cút đi tôi không cần.
Cõng cô trên lưng, Hàn Tuấn Thiên lại nhớ tới lần anh đưa cô về từ bữa tiệc chia tay trợ lý Trần.
Mạc Phi Nhi theo năm tháng càng biết hành hạ anh hơn thì phải.
Mạc Phi Nhi đang om sòm thì bỗng im lặng, sau đó cô nấc lên, ói toàn bộ bữa tối ra người anh.
Hàn Tuấn Thiên khuôn mặt đen lại.
Người phụ nữ đáng chết.
- Cậu là ai? – Bà chủ nhà đứng chặn lại trước cửa.
- Cháu là bạn của Phi Nhi.
– Khuôn mặt Tuấn Thiên nở nụ cười đẹp đến say lòng.
Phụ nữ không thể cưỡng lại nụ cười đó, bà chủ nhà cũng không ngoại lệ
Anh dễ dàng tìm được chìa khóa nhà cô trong túi áo ngoài, Tuấn Thiên cõng cô vào trong nhà.
Lúc đầu anh cũng hơi ngại, anh sợ gặp phải chồng cô lại làm cô khó xử nhưng anh cũng không thể để mặc cô say xỉn ở ngoài cửa được.
Anh vẫn nên bàn giao cho chồng cô hơn.
Căn phòng nhỏ hơn anh tưởng.
Anh thầm khinh bỉ chồng của cô.
Mạc Phi Nhi sao em lại lựa chọn lấy người đàn ông kém xa anh như vậy.
Lúc Tuấn Thiên cõng cô vào trong thì không thấy giày đàn ông, anh mừng thầm.
Chắc chồng cô không có nhà, anh có thể ở đây lâu hơn một chút.
Suy nghĩ vừa rồi làm anh sững người.
Tuấn Thiên bây giờ mày còn muốn qua lại với người phụ nữ đã có chồng nữa sao?
Hàn Tuấn Thiên rón rén bước vào phòng khách.
Anh muốn đặt cô lên sopha thì chân chạm vào một khối ấm ấm trên sàn nhà.
Anh hoảng sợ nhìn xuống thì thấy một cậu nhóc đang nằm bất động trên sàn, cả người nằm úp trên mặt đất, đôi mắt thì nhắm chặt.
Hàn Tuấn Thiên đặt Mạc Phi Nhi nằm xuống, cởi áo khoác ngoàicủa mình ra rồi tiến đến chỗ tiểu quỷ vẫn đang nằm trên nền đất.
Thằng bé đang giả vờ ngủ, anh chắc chắn điều đó vì anh thấy thằng bé di chuyển vị trí nằm lại gần ghế sopha hơn.
Anh giả vờ đi xung quanh bước vào phòng cô, anh muốn lấy giúp cô một bộ quần áo khác.
Dù sao người cô cũng bị bẩn rồi, anh nghĩ cô sẽ không thoải mái.
Tuấn Thiên đi ra thấy thằng bé đang nằm trên đất giờ lại ngã lăn trên đùi của cô.
Chắc chắn thằng bé sợ anh nên mới giả vờ ngủ, còn vừa rồi là nó đang cố gọi cô dậy.
Anh đi đến bế thằng bé lên, sau đó khẽ cù nách nó.
Khuôn mặt thằng bé nhăn lại, sau đó đôi môi đang mím chặt cũng bật cười khúc khích.
Thằng bé mở mắt to tròn ra nhìn anh, nụ cười trên môi vẫn chưa tắt.
- Sao giờ này con chưa ngủ? Mẹ con không thích đâu.
An An nhìn chăm chú anh, nó không hiểu sao mình lại rất có cảm tình với người đàn ông này.
Bỗng nhớ lời mẹ dặn, thằng bé vội làm mặt nghiêm nghị:
- Chú là ai, sao chú lại vào nhà cháu?
- Chú là Tuấn Thiên, bạn mẹ cháu.
Mẹ cháu uống say nên chú đưa mẹ cháu về.
– Tuấn Thiên vui vẻ đặt thằng bé ngồi trên đùi mình.
Thằng bé rất đáng yêu.
Lúc anh cõng cô đi bên ngoài nghe thấy tiếng phim hoạt hình, khi vào trong lại thấy nhà cửa tối om.
Chắc nó trốn mẹ xem ti vi buổi tối.
- Bố cháu đâu? – Hàn Tuấn Thiên vui vẻ đùa nghịch với thằng bé.
Anh bỗng có một cảm giác rất thân quen với nó.
Điều đó cũng đúng thôi vì nó là con của Phi Nhi nên anh yêu mến nó cũng là điều đương nhiên.
Đôi mắt to tròn của An An bỗng đóng lại, thằng bé cúi gằm mặt.
Hàn Tuấn Thiên lại nhớ đến những lần Phi Nhi buồn cô luôn cúi gằm mặt như vậy.
Thằng bé này thật giống cô..