- Thế này là sao? Sao đến giờ anh vẫn chưa tìm được chút manh mối gì? Anh ta có thể bốc hơi được chắc?- Tuấn Thiên tức giận ném tập tài liệu xuống bàn.
- Hàn tổng, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi.
Camera an ninh trên đường cũng đã kiểm tra nhưng hôm xảy ra thì trời đã nhập nhoạng tối, hình ảnh dù rất nét nhưng cũng không thể nhận diện rõ khuôn mặt hung thủ.
Chúng tôi chỉ nhận dạng đó là một người đàn ông cao tầm mét tám, hắn lợi dụng lúc đường tấp nập để hành động rồi hòa vào dòng người di chuyển.
Chắc chắn đây là một kế hoạch đã được chuẩn bị kĩ càng.
Chúng tôi có thể gặp vợ của anh để lấy thông tin được không? Cô ấy là nạn nhân hẳn sẽ cung cấp thêm thông tin điều tra.- Thám tử tư nói.
- Không được, hiện tại sức khỏe cô ấy không được tốt.
Anh gửi cho tôi đoạn băng đó đi, tôi muốn xem lại.
Đoạn băng nhanh chóng được gửi đến cho anh.
Tuấn Thiên tua đi tua lại đoạn băng ngắn ngủi.
Anh tận mắt chứng kiến từng giây phút người đàn ông đò đến gần cô rồi nhanh chóng bước qua.
Nếu không phải biểu cảm của Phi Nhi anh còn tưởng hắn ta cũng chỉ là một người bình thường.
Khuôn mặt của Phi Nhi đang vui vẻ bỗng trở nên méo mó rồi trở nên trắng bệch.
Tuấn Thiên như cảm nhận được nỗi đau của cô, anh cũng nhìn rõ hung khí mà người đàn ông đó cầm trên tay.
Mỗi lần xem như cực hình với anh vậy, cảm nhận nỗi đau của cô ngay chính trên cơ thể mình.
Anh càng thêm run rẩy, cô đã phải một mình chịu đựng tất cả, chịu đựng hàng giờ trong phòng giải phẫu, chịu đựng nỗi đau tinh thần khi mất con.
Giá như tất cả những nỗi đau ấy có thể chuyển hết cho anh thì tốt biết mấy.
Không biết đây là lần thứ mấy anh xem đoạn băng này rồi.
Tuấn Thiên cũng thấm mệt, lúc cái bóng đen lần nữa xuất hiện trên màn hình.
Người đàn ông quay lưng về phía máy quay, cả thân hình cao lớn nhanh chóng đi xen vào dòng người.
Anh bỗng nhìn thấy một thứ gì đó xuất hiện trên cổ hắn.
Đúng rồi, đó là một hình xăm trên gáy, hình ảnh rất mờ nhạt nhưng Tuấn Thiên nghĩ đây cũng có thể là đặc điểm để anh thu hẹp phạm vi.
Anh lấy điện thoại báo tin cho thám tử rồi lại đưa mắt nhìn chăm chú màn hình.
Sao anh thấy bóng dáng người đàn ông này hơi quen mắt, chẳng lẽ anh đã từng nhìn thấy ở đâu rồi?
Phi Nhi từ lúc sức khỏe bình phục cũng bắt tay vào tìm kiếm hung thủ.
Nhưng quan hệ của cô còn hạn chế nên việc tìm tung tích của hắn là không thể.
Phi Nhi có nhờ Mặc Luân giúp mình lấy đoạn băng ghi hình an ninh nhưng người cảnh sát lại thông báo có người đã lấy cuốn băng đi mất.
Phi Nhi cũng không còn cách nào khác là trông chờ vào phía cảnh sát.
Cảnh sát sau hơn một tháng tìm kiếm cũng bó tay, họ không tìm ra bất cứ nhân chứng nào hôm đó.
Vụ việc rơi vào quên lãng.
Cảnh sát cũng đưa ra cho cô một khả năng: có thể là một tên sát nhân hàng loạt và cô vô tình trở thành nạn nhân của hắn.
Phi Nhi nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy điều đó là không thể.
Một kẻ sát nhân sẽ không có thái độ như vậy, hắn sẽ không chỉ đâm cô một nhát mà hắn nhất định sẽ giết chết cô để lấy đó làm lời đe dọa phía cảnh sát.
Chắc chắn hắn biết cô là ai và hắn cũng có chủ đích đâm cô chứ không phải suy nghĩ nhất thời.
Hắn có lẽ đã xây dựng kế hoạch này từ lâu.
Nhưng điều mà Phi Nhi quan tâm là mục đích của hắn là nhắm vào cô hay là Tuấn Thiên.
Bốn tháng qua vẫn không có động tĩnh gì, liệu mọi chuyện có đơn giản như lời cảnh sát nói.
Thời gian bị anh nhốt ở đây, Mạc Phi Nhi luyện cho mình chút tài nghệ nấu ăn.
Hôm nay, cô vừa xem được mấy công thức nấu ăn trên tivi mà thấy trong tủ lạnh nguyên liệu cũng đầy đủ nên cô bắt tay vào nấu bữa tối.
Phi Nhi bật nhạc vừa nấu ăn vừa nghe nên khi Tuấn Thiên trở về cô không hề phát hiện ra.
Anh tiến lại gần tivi cho nhỏ âm thanh lại.
Lần trước cũng vậy, cô có vẻ rất thích ồn ào, náo nhiệt.
Nhớ lại lúc mới bước chân vào cửa, anh đã bị khung cảnh bên trong làm cho cảm động.
Mạc Phi Nhi đang loạy hoay trong bếp nấu cơm cho anh, mùi thơm của thức ăn lan tỏa trong bầu không khí.
Đây chính là hơi ấm gia đình, thứ mà từ rất lâu anh vẫn luôn tìm kiếm.
Tuấn Thiên rón rén bước đến bên người phụ nữ còn đang thái rau củ trên bếp.
Cô vẫn chưa phát giác ra sự xuất hiện của anh, cô còn đang vừa làm vừa ngâm nga hát.
Anh vòng tay ấm lấy eo cô, mặt cũng úp lên tóc cô cảm nhận hương thơm ngọt ngào của người con gái anh yêu.
Người cô thơm quá, cũng rất mềm mại.
Ôm cô Tuấn Thiên lại có cảm giác gia đình nhỏ của mình vẫn đang tồn tại, chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Anh vẫn đều đặn về nhà, ăn cùng cô rồi rửa bát sau đó ôm cô ngủ.
Những ngày tháng tươi đẹp trong quá khứ lại gợi về khiến anh vừa hạnh phúc nhưng cũng vừa ân hận.
Giá như anh phát hiện ra sớm cảm xúc của mình, thời gian vui vẻ của anh cùng cô và tiểu bảo có lẽ không ngắn ngủi đến thế..