“Mạc Phi Nhi, em còn định ngủ đến bao giờ.” Thanh Hân thở dài xoa đầu cô: ‘’Em nhớ từng đòi chị cho em làm mẹ đỡ đầu không? Bây giờ chị có thể thực hiện lời hứa rồi.
Mau tỉnh dậy đi, chị có thai rồi.
Bảo bảo của chị đang ở trong đây này.” Nói rồi cô cầm bàn tay yếu ớt của cô áp lên bụng mình.
Bàn tay của Mạc Phi Nhi rất gầy, những ngón tay mảnh khảnh không chút sức sống cử động gượng gạo theo bàn tay cô.
Hơi ấm trên tay cũng không còn.
Thanh Hân lại khóc nghẹn, con bé ngốc, sao có bao nhiêu cách giải quyết em lại chọn trốn chạy hiện thực vậy, em thà không tỉnh dậy để trốn chạy nỗi đau.
Em biết em ích kỉ lắm không, em trốn chạy thì nỗi đau càng lớn, nỗi đau ấy còn lan sang những người yêu thương em, em biết không?
Mạc Phi Nhi không biết mình bị sao nữa, cô thấy mình lạc trong một căn phòng tối.
Cả người thì nằm trên giường, đôi mắt cô cứ dán lên trần nhà.
Cô không hiểu vì sao mình một chút tỉnh dậy, rời khỏi chiếc giường kia, rời khỏi căn phòng ấy cô cũng không muốn.
Cô chỉ bất động nhìn lên trần, trong lòng cô thấy dường như cô đã quên gì rồi.
Bảo… bảo…
Một tia sáng ấm áp chen vào căn phòng u tối.
Mạc Phi Nhi sực nhớ lại đoạn hồi ức cô quên lãng.
Đúng rồi, tiểu bảo của cô, con của cô…
Thanh Hân bỗng thấy bàn tay trên bụng mình động đậy.Cô hốt hoảng quay ra nhìn cô gái đang nằm trên giường bệnh.
Mí mắt của con bé đang rung rung.
Thanh Hân mừng rỡ chạy ra ngoài gọi bác sĩ.
“Cô có thấy tôi không? “ Bác sĩ đưa đèn chiếu vào mắt cô.
Mạc Phi Nhi khó chịu nhắm chặt mắt lại.
Cô có làm sao đâu mà phải kiểm tra.
Chờ đến khi bác sĩ dừng lại cô mới quay sang hỏi chị mình: “Con… em đâu?”
Cô bị sao vậy, tại sao cả nói cũng khó khăn đến vậy.
Nhưng khi chữ con vừa nói ra, một đoạn hồi ức đẫm máu lại xuất hiện trong đầu.
Cô ngước mắt lên nhìn chị mình, đôi mắt hoen đỏ và ngập nước.
Thanh Hân ôm chặt cô vào lòng.
Mạc Phi Nhi khóc dữ dội hơn.
Tại sao? Tại sao lại gọi cô dậy.
Tiểu bảo đã không còn cô còn dậy làm gì nữa.
Cô dùng hết sức lực đuổi tất cả mọi người ra khỏi phòng.
Cô bây giờ cần sự yên tĩnh….
Bình phục
Hàn Tuấn Thiên đứng lặng trước của phòng bệnh.
Thật may quá, Mạc Phi Nhi cuối cùng cũng tỉnh rồi.
Anh nửa muốn vào nửa lại không dám.
Anh rất muốn nhìn thấy cô, cũng rất muốn ôm cô vào lòng nhưng anh lại sợ sự xa cách mà cô dành cho anh, anh sợ cô hận anh.
Là anh có lỗi với cô và tiểu bảo, anh không còn tư cách đứng trước mặt cô nữa.
Hàn Tuấn Thiên không biết mình đứng ở đó bao lâu nữa.
Anh chỉ biết anh mãi vẫn không đủ dũng khí để đẩy cửa bước vào.
Mỹ Ái nhìn thấy bộ dạng dằn vặt của con trai mình trước cửa phòng bệnh.
Nghe tin Mạc Phi Nhi tỉnh dậy bà vội chạy đến ngay.
Thằng con trai trời đánh, cả người mình yêu nhất cũng không nhận ra, giờ thì còn không bảo vệ nổi.
Càng trách con trai bao nhiêu bà càng hiểu tâm trạng của Hàn Tuấn Thiên lúc này.
Không phải là nó không đau, thực ra nó cũng rất đau.
Có lẽ nỗi đau nó chịu đựng không thua gì Mạc Phi Nhi nhưng trong lòng nó không chỉ có nỗi đau mà còn có sự day dứt và hối hận.
Hàn Tuấn Thiên à có những lỗi lầm có thể sửa chữa được nhưng có những lỗi lầm mãi mãi không sửa được nữa.
Mỹ Ái cố tình kéo Hàn Tuấn Thiên vào phòng bệnh.
Bây giờ mẹ chỉ giúp được con đến đây thôi.
Hàn Tuấn Thiên luống cuống bước vào trong phòng.
Mạc Phi Nhi dường như không mấy để tâm đến sự xuất hiện của anh.
Cô khẽ cúi đầu chào Mỹ Ái rồi lại quay về dáng vẻ trầm mặc như trước.
Mỹ Ái thấy cô không khỏe nên an ủi cô mấy câu rồi ra về bỏ mặc lại mình Hàn Tuấn Thiên đứng im lặng trong góc.
“Mạc Phi Nhi, em cảm thấy thế nào?”
Câu nói của Hàn Tuấn Thiên vang lên phá vỡ bầu không khí im lặng.
Mạc Phi Nhi không muốn để tâm đến, nhưng cô biết rằng nếu coi anh là không khí thì anh sẽ lấy đó làm lí do để quanh quẩn xung quanh cô.
“Bây giờ tôi là bệnh nhân, anh không hiểu bệnh nhân bây giờ cần gì à? Anh làm ơn cho tôi không gian riêng được không?”
Hàn Tuấn Thiên đau lòng nhìn Mạc Phi Nhi.
Cô muốn chịu nỗi đau này một mình, cô không muốn cho anh thấy.
Hàn Tuấn Thiên mày đã làm gì thế này.
Cô ấy lại quay về cách sống một mình rồi, cô ấy không tin tưởng mày nữa.
Có lẽ tình yêu của cô ấy cũng cạn rồi…
Mạc Phi Nhi hồi phục rất nhanh.
Sau hai tháng nằm viện, Mạc Phi Nhi đã có thể vận động và đi lại.
Cô bây giờ đã trở lại với Mạc Phi Nhi khỏe mạnh ngày xưa nhưng chỉ thiếu một điều.
Cô không cười nữa.
Cô lúc nào cũng trầm mặc sống trong thế giới của mình, một mình đi dạo trong khuân viên bệnh viện, ngồi trên giường bệnh nửa ngày ngẩn ngơ ngắm nhìn dòng người đi lại.
Cô có cảm giác mình lại tách biệt với bên ngoài, lại quay về với cuộc sống đơn điệu nhàm chán.
Hai tháng cô nằm viện, rất nhiều người đến thăm.
Có Vũ Mặc Luân, Thiên Như và cả trợ lý Vu.
Hai tháng cô quanh quẩn trong đây hóa ra lại là thời gian rất dài.
Chị cô có bảo bảo, cô sắp lên chức dì.
Thiên Như và trợ lý Vu sắp làm đám cưới.
Bố mẹ cô đã đi nước ngoài du lịch, đó cũng là ý của cô khi cô tỉnh dậy.
Cô không muốn ông bà đau buồn vì chuyện của mình, cô cũng không muốn bố cô lại đột quỵ thêm lần nữa nên hai ông bà đi du lịch là hợp lí nhất..