Không phải do Hải Đăng giữ bà lại, bà đã đánh thằng con trời đánh này.
Ngày con trai bà thất thần về nhà sau khi chia tay con bé Bạch Uyển Nhi, Mỹ Ái đã tự nhủ trong lòng rằng sẽ không bao giờ để loại con gái như cô ta gây nhiễu loạn cuộc đời con bà nữa, cũng từ ngày đó bà thuê thám tử tư theo dõi mọi nhất cử nhất động của anh.
Thầm cảm tạ trời đất nếu bà không biết tin này kịp thời có lẽ Hàn gia cũng mất đi thằng cháu đích tôn cũng nên.
Truyện Hệ Thống
Mạc Phi Nhi cũng bị sự xuất hiện của hai vị trưởng bối làm cho hoảng sợ.
Cô lập cập định chống tay đứng dậy, Mỹ Ái lập tức đến bên cạnh, đưa tay đỡ lấy cô, áy náy nói: “ Tiểu Phi, con cứ nằm đấy đi.
Là bác không dạy con tốt để con phải chịu ủy khuất rồi.
Hàn Tuấn Thiên ra ngoài nói chuyện với bố mẹ.”
Ngồi một mình trong phòng Mạc Phi Nhi vẫn còn chưa hoàn hồn.
Là cô suy nghĩ quá đơn giản, quên mất rằng đứa bé không chỉ là con của cô mà còn là cháu của Hàn gia.
Chuyện này ngày càng phức tạp, cô thật không dám nghĩ tương lai sẽ ra sao.
“Hàn Tuấn Thiên con nghe cho rõ đây nếu con bắt con bé bỏ đứa bé đi thì cũng bỏ luôn cái họ này đi.- Mỹ Ái tức giận hét vào mặt anh.
“Bà cứ bình tĩnh nghe con nó nói đã nào.” Tô Hải Đăng giữ lấy vợ, ôn tồn nói.
“Đúng là con có lỗi với cô ấy.
Nhưng cái cô ấy muốn con không cho cô ấy được.
Ép cô ấy ở bên mình thì càng tàn nhẫn hơn.”Hàn Tuấn Thiên quả quyết nói.
“Được, được có phải con vẫn còn tương tư cái con bé Bạch Uyển Nhi ấy không? Đã 5 năm rồi sao con không quên nó đi, hãy bắt đầu lại có được không?” Mỹ Ái khóc nghẹn.
Đã năm năm rồi, sao con trai bà không chịu quên đi.
Hình bóng của người con gái đó quá sâu đậm làm Hàn Tuấn Thiên khó mà mở lòng với người khác.
Bà đã nhiều lần tìm cho nó những cô gái tốt, môn đăng hộ đối mà hết lần này đến lần khác bà chỉ nhận được cuộc gọi trách móc của đối phương.
Nhưng lần xem mặt mới đây, nghe câu chuyện của con trai mình bà không khỏi sung sướng.
Hóa ra là nó bạn gái rồi.
Thì ra con trai bà cũng bắt đầu yêu lại rồi.
Niềm vui càng nhân đôi khi nghe tin là cô gái ấy đã mang thai.
Vậy mà bây giờ ngay cả con nó cũng bỏ, thì ra cô gái đó cũng là bị nó kéo vào để thoát ra khỏi cuộc xem mặt sắp đặt đó.
Nhưng trong giây phút bà nhìn người con gái trên giường, bà đã chắc chắn một điều: “con bé rất yêu Hàn Tuấn Thiên.
Bà nhất định sẽ tác thành cho hai đứa.”
“Con xin bố mẹ đừng xen vào chuyện của con nữa được không, 5 năm trước cũng vậy, 5 năm sau cũng vậy.
Con chịu đựng hết nổi rồi.” Hàn Tuấn Thiên giận dữ hét lên
Bốp………..
Một cái tát thật mạnh giáng lên má anh, cả má nóng rát.
Nhật Thiên sững người nhìn hành động của cha mình.
Trong mắt anh, ông chưa bao giờ mất bình tĩnh như vậy, cũng chưa bao giờ giận dữ như thế.
“Nhật Thiên ba nói cho con biết nếu con còn muốn làm theo ý mình thì ngay ngày mai hãy từ chức đi xem như ta không có thằng con trai như con.” nói rồi ông dìu vợ mình bước đi.
Hàn Tuấn Thiên buông người ngồi xuống ghế, cơn đau đầu lại hành hạ anh.
“Hàn Tuấn Thiên, mày đã làm gì thế này…”
Thôi việc
Lúc Thanh Hân bước lại vào phòng bệnh thì Mạc Phi Nhi đã ngủ.
Cô khẽ để cặp lồng cháo lên bàn, đưa tay vuốt lại mái tóc cho em gái.
Con bé này luôn ngốc như vậy, bề ngoài bao giờ cũng tỏ ra lạc quan vui vẻ dù trong lòng có đang dằn vặt, đau đớn.
Khi biết tất cả mọi chuyện, cô vừa giận vừa thương Tiểu Phi.
Giận vì chuyện lớn như vậy mà nó không cho ai biết, thương vì con bé phải chăm sóc con một mình, phải một mình đối mặt với những cơn ốm nghén.
Thanh Hân khẽ thở dài.
“Chị, chị tạm thời đùng nói với bố mẹ được không?” giọng nói yếu ớt của Mạc Phi Nhi vang lên.
Cô đã tỉnh khi Thanh Hân đẩy cửa bước vào.
“Chị cũng chưa nói với bố mẹ.
Giờ em tính sao? Hàn Tuấn Thiên có dự định gì không?” Thanh Hân cố giấu cảm xúc nghẹn ngào trong tim.
Câu hỏi đáng ra rất dễ trả lời mà sao bây giờ lại khó khăn đến vậy.
Cô không thể ngờ anh ngàn vạn lần lại muốn cô bỏ đứa bé.
Anh hóa ra không cần cô, cũng không cần con.
Trầm lặng một lúc lâu, Mạc Phi Nhi mới thì thào: “Chuyện này là chuyện riêng của em, là em tự nguyện.
Anh ấy có không cần đứa bé… cũng không sao chỉ cần em cần nó là được…” Nói đến đây nước mắt cô đã rơi lã chã.
Cô quay lưng về phía chị mình, bờ vai run rẩy.
Thanh Hân đau lòng nhìn em gái, vòng tay ôm lấy cô, nhỏ giọng khuyên bảo: “Được rồi… được rồi… Em đừng nghĩ nữa.
Giờ tĩnh dưỡng thật tốt rồi ra viện sẽ nghĩ cách giải quyết, được không?”
Mạc Phi Nhi ở bệnh viện hai ngày rồi cũng làm thủ tục xuất viện.
Sau hai ngày ngồi tĩnh tâm suy nghĩ, cuối cùng cô cũng đã thông suốt.
Chẳng phải dù anh có biết sự xuất hiện của tiểu bảo hay không cô vẫn sinh bé hay sao?
Như vậy dù anh có nói gì cũng không thay đổi được quyết định ban đầu của cô.
Cô cứ coi như chưa từng nghe thấy anh nói bất cứ thứ gì, coi như anh vốn không hề hay biết, cứ như vậy là tốt rồi.
Nghĩ vậy, Mạc Phi Nhi cũng cảm thấy phấn chấn hơn, cơ thể cũng nhanh chóng phục hồi.
Trong hai ngày cô ở bệnh viện ngoài chị gái và anh rể ra thì Vũ Mặc Luân cũng hay đến chơi.
Mỗi lần cậu đến đều mua cho cô một ít đồ cho em bé và đồ ăn ngon để bồi bổ..