“Có ai nói cho tôi biết em tôi làm sao được không? Tại sao đang yên đang lành lại phải vào bệnh viện? Trước giờ nó luôn khỏe mạnh có phải nhập viện bao giờ đâu…” Thanh Hân dường như phát điên.
Lúc cô đang làm việc thì nhận được cuộc gọi của Vũ Mặc Luân.
Nghe được tin Mạc Phi Nhi đang trong phòng cấp cứu, trái tim cô như vỡ ra.
Cô run run gọi cho Bạch Tuấn Phi rồi hai vợ chồng nhanh chóng lái xe đến bệnh viện.
Bạch Tuấn Phi ôm Thanh Hân vào lòng, giữ chặt vai giúp cô bình tĩnh.
Lúc này cửa phòng cấp cứu khẽ mở ra:
“Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch.
May mà nhập viện sớm nên cả mẹ và bé đều không sao.
Bây giờ bệnh nhân sẽ được chuyển sang phòng bệnh thường.
Nghỉ ngơi một, hai ngày có thể xuất viện.
Người nhà sang bên kia làm thủ tục nhập viện cho bệnh nhân.”
“Vâng cảm ơn bác sĩ.” Thanh Hân cúi người rồi vội vã chạy theo giường bệnh.
Lúc Thanh Hân đi khuất, Bạch Tuấn Phi mới quay ra nhìn hai người đàn ông, ánh mắt phức tạp: “Cha đứa nhỏ là ai?”
Câu hỏi của anh như trái bom nổ chậm.
Vũ Mặc Luân nghe xong càng trầm mặc hơn còn Hàn Tuấn Thiên thì ngước lên, một lúc lâu sau mới nhả ra được mấy chữ: “Của tớ.”
Bạch Tuấn Phi bị đáp án của anh dọa cho sợ.
Lúc mới tới bệnh viện, nhìn bộ dạng của Hàn Tuấn Thiên, anh đã có chút nghi ngờ nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt khẽ dãn ra của cậu ta khi nghe tin của bác sĩ anh càng chắc chắn hơn.
Dù vậy, anh vẫn muốn hỏi, vẫn muốn xem người đàn ông đó liệu có thừa nhận đứa nhỏ.
“Mạc Phi Nhi tỉnh rồi.
Thật may quá!”
Nghe tiếng gọi của Thanh Hân, Bạch Tuấn Phi cũng vội bước vào.
Hai người đàn ông cũng nhanh chóng đi theo anh.
Vũ Mặc Luân và Bạch Tuấn Phi có thể thoải mái bước vào nhưng anh liệu có quyền ấy không khi mà người gây ra mọi tội lỗi, người khiến cô nhập viện lại là anh.
Nghĩ vậy, Hàn Tuấn Phhi Thiên đứng chần chừ ở cửa không dám bước vào.
Thanh Hân nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông đứng trước cửa lòng không khỏi băn khoăn.
Cô đưa mắt nhìn dò xét ông xã của mình.
Thấy anh có bộ dạng như kiểu biết hết rồi, cô vội véo tay anh, nhỏ giọng thì thầm: “ Chồng yêu à, anh giấu em gì đúng không?”
Bạch Tuấn Phi mỉm cười yêu chiều nhìn vợ.Đưa mắt nhìn Thanh Tâm rồi quay sang nhìn bộ dạng lúng túng của người đàn ông trước cửa phòng: “Hàn Tuấn Thiên, cậu vào đi.
Cậu và Mạc Phi Nhi cần nói chuyện riêng.
Còn em ra ngoài, ông xã em sẽ khai hết.
Không bỏ sót một chi tiết nào.” Nói rồi anh kéo Thanh Hân ra khỏi cửa phòng.
Vũ Mặc Luân cũng lặng lặng quay ra ngoài.
Khi nói hết mọi chuyện cho anh ta, anh đã tự đẩy mình ra xa cô.
Lòng tự nhủ vì cô nhưng anh vẫn không tránh khỏi cảm xúc đau đớn.
Mạc Phi Nhi mở mắt mơ màng nhìn lên trần nhà, tay khẽ xoa bụng.
“Tiểu Bảo à, là mẹ không tốt, mẹ không thể chăm sóc tốt cho con.
Bây giờ ba của con cũng biết rồi, con đừng quá lo lắng nếu ba con không chấp nhận mẹ con mình thì cũng đừng trách ba nha.
Vì ba của tiểu bảo không thương mẹ nhưng không có nghĩa là không thương tiểu bảo.
Tiểu bảo ngoan nghe ba muốn nói gì với chúng ta.”
Hàn Tuấn Thiên đứng lặng nhìn người phụ nữ trên giường bệnh.
Màu da và màu váy hòa làm một.
Mái tóc xoăn dài buông thõng xuống bên vai, cả người cô cứng ngắc.
Thật sự anh rất giận cô, giận cô giấu anh lên giường với anh, giận cô giấu anh định sinh nuôi con một mình, giận cô không cẩn thận mà ngã ngất đi.
Càng giận cô bao nhiêu thì anh cũng tự trách bản thân mình bấy nhiêu, vì anh vô tâm không biết đâu là thực đâu là mơ, vô tâm trước những biểu hiện bất thường của cô trong thời gian qua, vô tâm để cô một mình tự lo cho bảo bảo.
Người như anh không có tư cách làm cha đứa trẻ, anh không có quyền hủy hoại cuộc đời cô.
Hai người cứ vậy yên lặng thật lâu.
“Mạc Phi Nhi, tôi xin lỗi, tôi thực không biết mình đã làm gì nữa…” Hàn Tuấn Thiên đau khổ chống tay lên giường, cúi gằm mặt.
“Hàn tổng, anh không sai là do em tự nguyện, em không trách anh.
Nếu anh không thể chấp nhận… em cũng không muốn miễn cưỡng, em có thể tự nuôi con.
Còn…về chuyện hôm nay… anh coi như… chưa… nghe thấy vậy.” Những từ cuối Mạc Phi Nhi nghẹn lại không dám nói nữa sợ cô sẽ òa khóc.
Hai người quay lại trạng thái trầm mặc.
Mãi một lúc sau anh mới nặng nề nói
“Tôi là thằng đàn ông khốn nạn mới đẩy cô đến con đường như vậy.
Tôi không thể tiếp tục hủy hoại cô được nữa.
Cô xứng đáng có người đàn ông tốt hơn.
Cô nên bỏ đưa bé đi… có như vậy cô mới có thể bắt đầu lại cuộc sống của mình.”
Cô có nghe nhầm không.
Anh nói cô bỏ đứa bé, bỏ con của anh và cô đi sao.
Dù có nghĩ hàng trăm lời nói của anh cô cũng không ngờ đến anh lại yêu cầu cô như vậy.
Nếu biết trước anh sẽ nói nhưng lời nói này, cô sẽ không cho anh vào phòng, không để anh biết cô có thai.
À không, cô sẽ không bao giờ yêu người đàn ông nhẫn tâm này.
Nhưng, thời gian đâu có thể quay lại, trái tim cũng không thể ngừng yêu anh.
Mạc Phi Nhi nhắm mắt, nuốt nước mắt và nỗi đau vào trong, lạnh lùng nói: “Anh nói xong chưa? Xong rồi thì ra ngoài đi.
Chị, anh rể hai người vào đi.”
Anh đau đớn nhìn người con gái trước mặt.
Thà cô cứ tức giận, cứ mắng anh, cứ đánh anh thì anh có lẽ sẽ đỡ tội lỗi hơn nhưng cô lại chọn ôm lấy đau đớn cho mình, cố gắng chịu đựng một mình.
Lúc anh nói cô bỏ đứa bé anh cũng rất đau lòng nhưng anh không thể đem lại hạnh phúc cho cô.
Vì vậy, anh thà là người đàn ông khốn nạn nhất, tàn nhẫn nhất để cô sẽ dễ dang từ bỏ hơn là cho cô một lời hứa viển vông mà anh không thể thực hiện.
Hàn Tuấn Thiên khẽ thở dài, rồi cũng quay lưng bước ra ngoài.
“Hàn Tuấn Thiên con còn là đàn ông không hả? Sao con có thể tàn nhẫn như vậy.” Mỹ Ái tức giận xông vào trong phòng..