Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chúng Ta Bắt Đầu Lại Một Lần Nữa Em Nhé! - Hàn Tuấn Thiên và Mạc Phi Nhi



Còn Thanh Hoa thì hồn đã sớm lìa khỏi xác rồi, đứng im như một pho tưởng, không dám cử động dù chỉ là một ngón tay, càng không dám thở mạnh.

Cô chưa bao giờ thấy Mặc Vũ trở nên đáng sợ và hung tợn như lúc này, hai mắt anh ta lộ rõ sự chết chóc, không biết có phải sau đám người đó thì đến lượt cô bị anh ta đem xử tử luôn không! Nhưng tại sao anh ta lại phải giận dữ đến mức đánh người khác thành ra như vậy cơ chứ? Đám người kia đắc tội gì với anh ta sao?
Mặc Vũ đá thêm mấy cái vào vai của những tên đang nằm dưới chân mình, sau đó chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Bạch Miêu, túm lấy cổ áo ông ta, không nhanh không chậm hỏi.
- Mày không cần phải biết tao là ai, mày chỉ cần biết hôm nay là ngày cuối cùng mày sống là được! Tao sẽ cho mày lãnh hậu quả của hành động ngu xuẩn dám đụng đến người của tao...
Vừa dứt lời, anh ta liền rút khẩu súng trong người ta, dí thẳng vào mi tâm của Bạch Miêu.

Hành động này của anh ta lần nữa dọa tất cả những người khác một phen kinh hãi, ai cũng la hét rồi tìm chỗ ẩn nấp.

Thanh Hoa cũng không ngoại lệ, hai tay bịt chặt tai, sợ hãi vừa hét vừa ngồi phịch xuống sàn.
Bạch Miêu đã nhanh trí lợi dụng điều này để tìm cơ hội thoát thân
- Mày muốn bắn chết bọn tao ngay trước mặt cô ta sao?
Quả nhiên ông ta đã thành công với cách này, với câu hỏi đó đã làm cho động tác của Mặc Vũ phải dừng lại, ngón tay đang định bóp cò đã thả lỏng hơn.

Ông ta được vậy mà cười đắc ý hả hê.
- Mày nhìn đi, bây giờ con nhỏ đó thấy tao và mày ai mới thật sự đáng sợ đây?
Mặc Vũ theo lời ông ta mà quay đầu nhìn người con gái đang ngồi thụp xuống, sợ hãi co rúm người lại.


Anh ta bắt đầu do dự, lo sợ, giống như lời của Bạch Miêu nói, sợ rằng cô sẽ lại càng xa lánh mình hơn, sợ rằng bản thân sẽ trở thành ác ma trong mắt cô.
Nhưng đúng thật là buồn cười mà, tại sao anh ta lại quá để tâm đến cảm xúc của cô như vậy chứ? Từ khi nào một người như anh ta lại bị cảm xúc chi phối nhiều đến vậy?
Suy nghĩ một lúc, rốt cuộc anh ta cũng chọn cách rút súng về, tha cho bọn chúng.

Bước đến trước mặt Thanh Hoa, cúi xuống nhẹ nhàng dìu cô đứng lên.
Hai người đi ra khỏi quán trước bao nhiêu con mắt kinh ngạc, đặc biệt là quản lí và các nhân viên.

Lúc đầu bọn họ đều tưởng rằng Mặc Vũ đến đây để dạy dỗ đám người của Bạch Miêu, nhưng không ngờ anh ta đến đây là để tìm cô gái kia.

Cô gái mà từ đầu đến giờ tất cả những người có mặt ở đây, kể cả quản lí và nhân viên đều không quan tâm đến, cho dù là đã nhìn thấy toàn cảnh cô gái này bị đám người của Bạch Miêu bao vây và có những hành vi đồi bại với cô.

Bọn họ lại làm ngơ ánh mắt cầu cứu của cô, chọc giận đến Mặc Vũ thì coi như lần này không thoát khỏi cái chết rồi.
....................................
Thanh Hoa vẫn trong tình trạng chưa thể hoàn hồn, từng bước đi đều dựa vào Mặc Vũ.
- Cô không sao chứ?
Đưa cô vào trong xe rồi Mặc Vũ mới hỏi thăm tình trạng của cô.
Nhưng Thanh Hoa vẫn chưa định thần lại, hai mắt vô hồn nhìn thẳng về phía trước mà không hề chớp.

Và cũng ngay sau đó hình như cô cũng đã khôi phục lại tâm trạng, không phải bằng một cách chậm rãi từ từ mà là bằng một cách hết sức bất ngờ.
Mới đây hai người vẫn còn một khoảng cách bình thường như ghế lái chính và ghế phụ.

Vậy mà bây giờ khoảng cách giữa hai người đã bằng không.

Trước mặt cô là bờ vai vững chãi của người đàn ông, mùi hương dễ chịu trên người anh ta thoang thoảng quanh mũi cô, bên tai lại là lời thì thầm của anh ta.
- Xin lỗi vì đã để cô đi một mình.

Tôi đến đây với tư cách một người bình thường, không phải vệ sĩ của cô, càng không phải đang vào vai diễn nào cả.

Tôi không muốn cô phải sợ tôi hay càng lúc càng xa lánh tôi.
Mặc Vũ nhẹ nhàng ôm người con gái bên cạnh, từng cử chỉ đều rất cẩn thận giống như sợ rằng chỉ cần chút sai sót thôi cũng sẽ làm thương tổn đến cô nữa.

Mặc kệ cô có trả lời hay không thì anh ta vẫn rất kiên nhẫn mà nói tiếp với cô, giống như vừa là chấn an lại tinh thần cho cô cũng giống như đang thổ lộ hết những tâm tư trong lòng mình.
- Tôi chưa bao giờ thấy bản thân phải có trách nhiệm với một người phụ như vậy, tôi không biết phải làm thế nào mới đúng, có vẻ như đối với cô thì tôi làm gì cũng khiến cô thấy phiền.


Nhưng Thanh Hoa, tôi có thể xin cô một điều không? Đừng coi tôi như ác quỷ...
Những lời này của anh ta dường như đã có tác dụng nhiều hơn sự mong đợi của anh ta.

Tất cả đều như chạm vào tận đáy lòng của Thanh Hoa.

Cô không những khôi phục lại tinh thần mà tim của đập nhanh hơn, cảm xác hồi hộp lo lắng đến khó tả.
- Tôi không hề sợ anh...Tôi, chỉ là không muốn cảm xúc của mình cứ loạn cả lên như vậy....
Đúng vậy!
Cô đã hiểu rồi.
Cô đã tìm được câu trả lời cho chính mình, tìm được câu trả lời cho mớ cảm xúc hỗn loạn trong thời gian qua.
Cô đã biết tại sao mình lại vì những hành động đụng chạm thân mật rồi ngay sau đó lại trở nên hời hợt của anh mà tổn thương, cô đã biết tại sao mình lại vì những lời nói vô tâm của anh ta, vì những lần đối xử vô tâm của anh ta mà buồn bã mấy ngày liền, cô cũng đã biết tại sao bản thân lại rơi lệ vì anh ta.
Cố gắng tìm lí do để giải thích, để gỡ rối cho những khúc mắc trong lòng nhưng lại không biết được nguyên nhân là gì.

Nhưng bây giờ cô đã hiểu rồi, ngay khoảnh khắc anh ta ôm cô vào lòng thì cô đã biết được câu trả lời cho chính mình...
Là yêu!
Chinh là yêu.

Tất cả đều là vì cô đã yêu anh ta.

Nhưng cũng chính lúc này, chính lúc nhận ra được tình cảm của bản thân thì cô lại thấy sợ, là sợ gì ư? Đối với anh ta phụ nữ chỉ là một món hàng, cô không muốn mạo hiểm như vậy, càng không muốn trở thành đồ chơi của người ta.

Và một người mang thân phận là người của một tổ chức hắc đạo như anh ta, mỗi ngày đều trải qua việc tính mạng đều bị đe dọa như vậy liệu có để một người chân yếu tay mềm như cô ở bên cạnh không? Có khi lại trở thành một gánh nặng nữa.


Và nếu cô thổ lộ tình cảm này với anh ta thì phản ứng của anh ta sẽ như thế nào đây? Chỉ đơn giản là từ chối hay còn cười nhạo, khinh thường? Hay thậm chí sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa? Nghĩ đến những điều này, cô thật sự rất sợ, cô không muốn mối quan hệ hiện tại sẽ biến mất mãi mãi, nhưng cũng không muốn cứ luôn phải duy trì thế này.
Vậy thì đợi một thời gian nữa, vừa là đợi bản thân cô có thêm được can đảm, vừa là xác nhận lại xem trong mắt anh ta thì cô là gì, hay có thêm ảo tưởng hơn một chút là anh ta có chút tình cảm nào với cô không...như tình cảm mà cô dành cho anh ta.
Nghĩ rồi, cô thầm hít thở sâu một hơi.

Im lặng một lúc để có thể được tận hưởng chút cảm giác được người mình yêu ôm trong vòng tay.

Anh ta đã không nói gì nữa, nhưng lại chỉ im lặng ôm cô như thế này thôi sao? Lí do gì chứ? Không phải là anh ta đã đọc được những suy nghĩ từ nãy đến giờ của cô rồi chứ?
Cứ như vậy thì chắc cô sẽ bị lộ mất, nên cô nhanh chóng tìm lí do để đẩy anh ta ra.
- Mau về thôi, tôi mệt rồi!
Nghe cô nói vậy, Mặc Vũ cũng không nghi ngờ gì, buông cô ra.

Môi khẽ nhếch tạo thành một nụ cười dịu dàng lẫn chút ngượng ngùng.

Anh ta gật đầu nhẹ rồi nghiêng người qua thắt dây an toàn giúp cô.

Nhưng anh ta lại không hề biết chính hành động ân cần này của anh ta lại khiến Thanh Hoa suýt nữa quên mất cả thở, càng đặt ra thêm nhiều vấn đề trong lòng cô hơn.
..............................................


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!