Ở Thượng Hải Thanh Hoa không quen biết ai cả, người duy nhất cô có thể liên lạc chỉ có mỗi Mạc Phi Nhi nhưng từ lúc cô đến đây chưa gặp cô ấy được lần nào, mà người duy nhất cô nhìn thấy mỗi ngày lại chỉ là Mặc Vũ.
Lại bị nhốt tù như vậy, chẳng được ra ngoài nữa.
Ngay cả việc mua đồ sinh hoạt hay mua đồ ăn cũng phải đợi Mặc Vũ mang đến.
Cảnh này mà kéo dài nữa thì chắc cô phát điên mất thôi.
Vì gọi anh ta mang đồ ăn đến nên nghĩ ra trò sai anh ta mua hết thứ này đến thứ khác, đổi món liên tục.
Nhưng một người như Mặc Vũ thì sao mà có thể để cô dắt mũi chứ, mặc kệ cô có muốn ăn hay không thì dù cô đổi món bao nhiêu lần anh ta đều đem đến cho cô món đã mua.
Có lúc đó thật sự không phải món mà Mia thích ăn mà là vì muốn sai vặt anh ta nên rốt cuộc không có một bữa ăn ra hồn.
Hôm nay cô không gọi anh ta nhiều lần nữa, cô chỉ nói anh ta muốn mua gì thì mua.
Sau đó chán nản đi vào làm tiếp công việc đang dang dở.
Nghe tiếng chuông cửa, Thanh Hoa thừa biết là ai và đi ra mở cửa.
Nhưng cô không muốn nhìn mặt tên điên này nên chỉ đưa tay ra cầm đồ ăn.
Không ngờ khi cô vừa cầm túi đồ và nhìn xuống thì hết sức kinh ngạc.
Anh ta không mua đồ ăn cho cô như mọi hôm mà lại đưa cho cô một túi nguyên liệu lẫn thực phẩm nấu ăn.
- Này, anh đùa tôi đấy à? Anh đưa cho tôi những cái này để làm gì chứ?
Chằng lẽ anh ta định để cô tự nấu mà ăn sao? Đến mức này luôn rồi à?
Mặc Vũ đứng bên ngoài, tay vẫn đưa túi nguyên liệu vào khe cửa.
Nhưng một lúc rồi anh ta cũng cưỡng chế mở cửa mà đi thẳng vào trong, mặc kệ Thanh có phản ứng thế nào.
- Này, anh làm gì đấy? Ai cho anh tự ý vào nhà tôi vậy chứ? Này, tôi hỏi sao anh không trả lời? Này! Mặc Vũ, ai cho anh vào đây chứ?
Thanh Hoa vừa đuổi theo anh ta vào đến tận bếp, vừa đuổi theo vừa gọi liên tục.
Nhưng Mặc Vũ hình như chẳng hề có ý định giải thích tất cả những thắc mắc của cô mà cứ hướng đến mục tiêu của mình.
Anh ta đem túi nguyên liệu vào bếp rồi cởi áo khoác treo lên một chiếc ghế, xắn tay áo lên.
Bắt đầu từ việc tìm dụng cụ trên kệ bếp....
Mặc đứng bên ngoài nhìn, sự kinh ngạc càng lúc càng lớn.
Tên đầu gấu kia đang định làm gì chứ? Nấu ăn sao? Nhìn anh ta như vậy mà cũng biết nấu ăn? Thật không thể tin được!
Nhìn những động tác thuần thục của người đàn ông trong bếp, Mia thẩn thờ như nhìn thấy mỹ cảnh nhân gian vậy.
Thường ngày tên đầu gấu này trông rất hung hãn và đáng ghét, nhưng lúc anh ta nấu ăn lại trông quyến rũ như vậy! Bàn tay gân guốc với ngón tay thon dài, anh ta vẫn diện một chiếc áo sơ mi đen như thường ngày nhưng hôm nay sao lại trông gợi cảm đến vậy nhỉ? Nhìn lên ngực anh ta, rồi đến cổ, yết hầu kia chỉ muốn cắn cho một cái, chiếc cằm cương nghị kia, rồi đến đôi môi bạc mỏng, đây gọi là đàn ông môi mỏng bạc tình ư? Sóng mũi cao thẳng, khuôn mặt anh ta như một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ vậy.
Thanh Hoa nhìn đến hồn vía đã treo trên chín tầng mây rồi.
Trong đầu cô bắt đầu vẽ ra cảnh bản thân được chạm vào tác phẩm nghệ thuật kia, lãng mạn như một câu chuyện cổ tích.
Cô chìm đắm trong khung cảnh mình tự tưởng tượng ra mà không biết Mặc Vũ đã nấu xong bữa tối rồi.
Anh ta thừa biết từ nãy đến giờ cô nàng này vẫn đang nhìn trộm mình, chỉ là chưa muốn vạch trần cô mà thôi.
- Không cần tỏ ra thèm muốn tôi đến vậy đâu.
Lau nước dãi đi kìa, ướt hết cằm luôn rồi đấy!
Thanh Hoa giật mình lấy lại tinh thần, xóa hết những cảnh đang tưởng tượng.
Theo phản xạ, cô vô thức đưa tay lên kiểm tra miệng và cằm mình.
Không ngờ tên đàn ông kia nhìn qua liền bật cười.
Cô vừa lúng túng xấu hổ vừa bất mãn chửi.
- Lưu manh! Ai cho anh trêu tôi chứ?
Mặc Vũ bưng hai dĩa thức ăn còn lại lên bàn ăn, xong xuôi thì rất tự nhiên ngồi xuống như đang ở nhà của mình vậy.
- Không phải cô đang tưởng tượng đến cảnh tôi và cô thân mật sao?
Vừa nói anh ta vừa uống một ngụm rượu vang, động tác lẫn biểu cảm vô cùng bình thản như chẳng có gì.
Nhưng lại làm Thanh Hoa vừa thẹn vừa giận, sao anh ta có thể đọc được suy nghĩ của cô chứ? Nhưng cô mặc kệ, cứ phản biện trước đã.
- Này, anh mắc bệnh ảo tưởng quá mức rồi đấy! Tôi mà thèm thuồng anh sao? Tôi tưởng tượng cảnh thân mật với anh? Đùa gì chứ? Chẳng qua cũng chỉ là hôn thôi.....
Một câu cuối cùng đã lỡ nói ra và dù có dừng lại nửa chừng thì cũng đã muộn.
Không khí trong chốc lát đã trở nên tĩnh lặng đến mức một chiếc lá rơi xuống cũng nghe thấy tiếng động.
Thanh Hoa lấy tay bịt miệng, thật sự muốn cắn lưỡi mà.
Sao cô lại có thể nói câu điên khùng này chứ?
Mặc Vũ đứng hình một lúc rồi nở một nụ cười ma mị.
- Cô thành thật hơn tôi tưởng đấy!
Xấu hổ chết mất thôi!
Sao cái miệng của cô lại mất kiểm soát đến vậy cơ chứ? Nếu có một cái lỗ ở đây cô cũng đã sớm chui xuống rồi!
Cô lắp ba lắp bắp trả lời lại anh ta
- Gì chứ? Anh đừng tưởng là thật đấy nhé! Tôi chỉ buộc miệng nói như vậy thôi! À không, là nói nhầm thôi....
Người nào nghe những câu biện hộ vô nghĩa này của cô cũng đều không tin được, huống hồ là Mặc Vũ.
Anh ta đặt dao nĩa xuống, tiện tay lấy một tờ giấy ăn lau miệng rồi đứng lên.
Từng bước tiến đến gần cô gái nhỏ đang đứng chụm chân phía trước.
Tim của Thanh Hoa như muốn rơi ra khỏi lồng ngực, hai mắt mở to nhìn người đàn ông đang càng lúc càng tiến đến gần.
Lúc cô định phản ứng thì đã bị anh ta tóm lấy bằng một tay vòng ra sau lưng, chầm chậm hít nhẹ mùi hương trên môi đỏ hồng tự nhiên của cô, khóe môi anh ta khẽ giương.
- Mùi hương cũng thơm đấy, nhưng không biết mùi vị thế nào....vậy thì tôi sẽ nếm thử xem sao....
Gì vậy chứ?
Tim ơi đừng đập nhanh vậy nữa!
Thanh Hoa đờ người ra, cô biết mình đã trêu phải người không nên trêu rồi.
Anh ta đang định làm gì cô đây?
Lần nữa, cô còn chưa kịp phản ứng thì Mặc Vũ đã hôn lên môi cô.
Khoảnh khắc này cô tưởng chừng tim mình ngừng đập luôn rồi, cũng quên luôn cả thở.
Cho đến khi giọng anh ta vang lên bên tai mới kéo cô trở về.
- Không phải khẩu vị của tôi!
Mia nhìn anh ta nở một nụ cười ma mị, lại có chút vỡ vụn khi nghe câu này của anh ta.
Trước khi buông cô ra, Mặc Vũ còn ghé sát tai cô nói.
- Bé con, đừng tưởng tượng nữa.
Tôi không có hứng thú với em đâu!
Nói xong, anh ta bỏ tay ra khỏi người Thanh Hoa, làm động tác mời cô.
- Cô không ăn sao?
Bị treo lên cao rồi quăng xuống như vậy Thanh Hoa làm gì còn tâm trạng mà ăn với uống chứ.
Cô lắc lắc đầu, lấy lí do không khỏe rồi chạy nhanh vào phòng khóa cửa lại..