....................................
Trong phòng sinh, bác sĩ và y tá đều đang cố hết sức thực hiện công việc của mình để Mạc Phi Nhi có thể hạ sinh an toàn.
Tiếng kêu la đau đớn của cô như lưỡi dao cứ vào tim của Hàn Tuấn Thiên phải nhìn cô đau đến toát mồ hôi như vậy, hắn lại chuốc giận lên các bác sĩ.
- Không thể giúp cô bớt đau hơn sao?
Cả đội ngũ bác sĩ đều run rẩy không biết phải làm thế nào để người đàn ông này không nổi giận nữa.
Thật sự yêu cầu này còn khó hơn lên trời, sinh thường thì ai mà chẳng đau như vậy.
Nếu không muốn đau thì có thể chọn sinh mổ mà.
Nhưng là một bác sĩ, sau khi kiểm tra hết các chỉ số của thai phụ và thai nhi thì tất cả đều rất tốt để sinh thường, không nên chọn sinh mổ.
Mà vì người đàn ông này đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy nên một y tá đã lấy hết can đảm nói
- Nếu không muốn vợ anh chịu đau vậy thì để cô ấy sinh mổ đi.
Hàn Tuấn Thiên nghe vậy chỉ nghĩ sẽ giúp Mạc Phi Nhi không phải chịu đau đớn như vậy nên liền đồng ý.
- Vậy thì sinh mổ đi!
Nhưng Mạc Phi Nhi lập tức ngăn hắn lại, cô nắm chặt tay hắn, ra sức lắc đầu, cố gắng nói.
- Không, Thiên....Em muốn sinh con ra thật khỏe mạnh.
Em có thể làm được mà....
Hàn Tuấn Thiên đành làm theo mong muốn của cô, nắm thật chặt tay cô nhìn cô đau đớn đến muốn chết đi sống lại rặn hết từng cơn này đến cơn khác.
Sốt ruột liên tục động viên cô.
- Phi Nhi, cố lên, em có thể làm được mà...anh sẽ luôn ở đây với em!
Một lão đại hắc bang uống máu bao nhiêu kẻ thù như hắn, mưa bom bão đạn đều không bao giờ khiến hắn nháy mắt một giây.
Nhưng bây giờ hắn lại đang run, đang sợ như vậy.
Tiếng la hét đau đớn của Mạc Phi Nhi cùng tiếng khích lệ của bác sĩ và y tá cứ tra tấn tinh thần hắn.
- Một lần nữa! Cố lên, sắp được rồi! Dùng lực!
- Aaaaaa!!!!!!
- Đúng rồi! Dùng hết sức rặn một lần nữa!
- Cố lên! Dùng sức nào! Một, hai, ba, rặn lần nữa!
- ............
- Oe! Oe! Oe!
Một tiếng khóc vang lên khắp phòng, bác sĩ và y tá thở phào
Mạc Phi Nhi vừa tỉnh dậy thì đã bị dọa suýt ngất thêm lần nữa, khung cảnh trước mắt cô rất xa lạ, không phải trong phòng cô.
Và tại sao cô lại ngất đi, rồi còn ở đây nữa? Cô nhớ được trước khi thiếp đi thì cô vẫn còn đang uống rượu với Hàn Tuấn Thiên ở trong phòng, nhưng sao tỉnh lại không thấy hắn và cô còn chẳng ở trong phòng của mình nữa?
Đầu còn có chút nặng trĩu, không lẽ cô đã bị đánh thuốc? Nhưng là ai chứ? Không lẽ nào là Hàn Tuấn Thiên? Hắn đánh thuốc cô làm gì? Nếu không phải hắn thì có ai đột nhập sao? Bắt cóc cô?
Đang suy nghĩ chuyện gì xảy ra thì Mạc Phi Nhi chống tay ngồi dậy, vô tình nhìn thấy bản thân trong chiếc gương lớn treo bên cạnh giường.
Lần này cô càng phát hoảng hơn nữa, bản thân đang mặc một chiếc váy cưới rất lộng lẫy được thiết kế tinh xảo.
Cứ tưởng mình đang nằm mơ, cô bước xuống giường và bước từng bước tới trước gương để kiểm tra lần nữa, xong lại tự nhìn trực tiếp vào người mình.
Chuyện gì đây chứ? Sao cô lại ăn mặc như vậy?
Dựa theo kinh nghiệm của cô thì cô biết mình đang trên biển.
Chẳng lẽ cô thật sự bị bắt cóc rồi sao?
Đang lúc cô định tìm cách thoát thân thì cánh cửa phòng đã mở ra.
Mà người bước vào không phải ai khác, chính là chồng sắp cưới của cô- Hàn Tuấn Thiên! Cô khinh ngạc đến há hốc mồm, lúc đầu là khó hiểu.
- Thiên, chuyện gì vậy? Tại sao...? Tại sao em lại ở đây? À không, là chúng ta tại sao lại ở đây? Còn nữa, sao em lại ăn mặc như vậy?
Hàn Tuấn Thiên nhìn cô với vẻ mặt vô cùng hài lòng, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ sốt ruột của cô.
- Mắt thẩm mỹ của anh cũng không tồi nhỉ?
Trong đầu Mạc Phi Nhi bắt đầu lóe lên một suy đoán.
Cô trợn tròn mắt xác nhận nghi ngờ của mình.
- Thiên, không lẽ đây là trò của anh? Anh định làm gì vậy?
Sau khi nghe câu hỏi của cô, hắn lại chỉ cười một cách mờ ám mà không trả lời rõ ràng.
ngôn tình tổng tài
Thấy biểu hiện này của hắn, Mạc Phi Nhi quyết định đưa ra suy đoán cuối cùng.
- Thiên, chẳng lẽ....
Bây giờ thì Hàn Tuấn Thiên cũng đã thừa nhận và nói rõ mọi chuyện với cô.
- Em đã bắt anh đợi bao lâu rồi chứ? Phi Nhi, anh bắt đầu sợ rằng em sẽ không chịu gả cho anh nữa đấy!
Mạc Phi Nhi cười bất lực, nghiến chặt răng cảnh báo.
- Nhưng anh đang cưỡng ép kết hôn đấy!
Vừa nói xong thì cô liền chạy khắp phòng tìm lối ra, kéo rèm cửa sổ nhìn ra ngoài thì thấy xung quanh toàn nước, đúng như cô đoán là mình đang ở trên tàu.
Tất cả cửa sổ đều không thể mở ra, dù cô có cố hết sức đập thật mạnh nhưng cũng vô ích.
- Thiên, anh bị điên à? Mau thả em ra!
Mặc kệ cô điên cuồng tìm đường thoát, Hàn Tuấn Thiên vẫn giữ vẻ mặt hào hứng đứng quan sát.
- Nếu không phải em trốn anh hết lần này đến lần khác thì sao anh phải dùng đến biện pháp này chứ?
Hắn nhìn cô tiếp tục tìm cách liên lạc với bên ngoài rồi lại nhìn đồng hồ, cảm thán.
- Anh nghĩ tốt nhất em không nên chống đối làm gì.
Nếu không anh buộc phải trói em dắt lên lễ đường đấy!
Hắn vừa dứt lời liền búng nhẹ tay, vài thợ trang điểm đi vào, cung kính cúi chào hai người..