Uyển Nhi quay ra khóa cửa phòng lại, mắt sắc lạnh nhìn thằng bé đang co ro trên giường: “ Thằng ôn con, mày tính làm gì? Định mách với mẹ mày chắc, tao nói cho mày biết mẹ mày không giúp gì cho mày đâu.
Sao mày lại gọi tao là cô, kêu mẹ ngay.
Mày nói không, hay là muốn cái này.” Uyển Nhi nhanh chóng lấy cái roi trên nóc tủ ra.
Thằng bé hỗn xược này, tính tình y hệt con mẹ nó nhìn đã thấy ghét, hôm nay cô phải dạy nó một bài học.
An An hoảng sợ nhìn cô, người cuộn tròn lại một cục, hai tay ôm chặt lấy đầu, im lặng không trả lời.
Uyển Nhi mất hết kiên nhẫn nhìn thằng bé, được để ăn roi rồi còn cứng đầu cứng cổ đến bao giờ.
Cứ như vậy từng trận roi liên tiếp giáng xuống, nhưng Uyển Nhi không phải là người thiển cận, cô ta đã xem xét vị trí trước khi đánh, cũng may giờ là mùa đông quần áo dài tay nên dễ dàng che đi được vết thâm tím trên người.
Đánh thằng bé đã tay xong, cô cất roi lên tủ rồi quay lại đe dọa: “ Mày thử lặp lại lần nữa xem, tao cam đoan cái con cá kia cũng sẽ giống mày luôn.
Mà mày biết đấy, cụ mày đâu có yêu thương gì mày, muốn sống yên ổn ở đây thì khôn hồn nghe lời tao, cấm đi nói với ai khác chuyện này…” Nói rồi cô quay lưng mở cửa ra ngoài.
Tiếng đóng cửa vang lên rồi mà An An vẫn run rẩy trong chăn, nước mắt nước mũi cũng tuôn ra ngoài.
Phi Nhi thấy số lạ tắt máy thì trong lòng có chút thấp thỏm.
Dường như cô cảm nhận người vừa gọi cho mình rất quan trọng, có một việc mà cô chưa biết.
Cô ngồi lặng yên nhìn điện thoại, gọi lại mấy lần mà không được.
Có lẽ chỉ là nhầm số thôi, cô đã nghĩ nhiều rồi.
Điện thoại trên tay lại rung lên, Phi Nhi nhìn màn hình một lúc mới bắt máy: “ Alo?” - Tôi còn tưởng cô không nghe- Giọng nói sang sảng của người phụ nữ trong điện thoại vang lên làm Phi Nhi vô cũng khó chịu.
Phải khó khăn lắm cô mới ép mình không cúp máy.
Hàn Lệ Sa mỉm cười nói tiếp:
- Cuối tuần này là sinh nhật Ái Mỹ, tôi nghĩ cô cũng nên đến tham gia.
Dù sao ít nhiều cô cũng từng là thành viên của Hàn gia.
Phi Nhi không rảnh nghĩ ngợi đến mục đích của bà ta.
Đây là cơ hội hiếm hoi để cô thăm An An nên cô vội vàng đông ý.
Phi Nhi chuẩn bị một bộ đồ thật đẹp, một chiếc khăn cô cất công đặt trên mạng rồi chuyển phát nhanh về đây.
Cô ngắm mình trước gương thấy hài lòng mới lái xe đến Hàn gia.
Phi Nhi đến sớm hơn giờ hẹn,cô đơn giản chỉ muốn ở bên cạnh con nhiều hơn.
Thêm nữa cô muốn cho con bất ngờ, lần này cô đan cho An An một chiếc áo len.
Cô đã khéo léo giấu dưới hộp quà của Ái Mỹ.
Có lẽ chỉ mỗi bà mới có thể mang chiếc áo đến tận tay thằng bé và cho con mặc.
Chiếc áo len đỏ dull vô cũng xinh xắn, Phi Nhi vui vẻ để lại một tờ giấy nhắn cho Ái Mỹ trong hộp.
- Phi Nhi cô cũng đến à? – Tuấn Thiên bất ngờ nhìn cô vào trong nhà.
Hôm nay là sinh nhật mẹ anh, anh không ngờ bà cũng cho phép cô vào nhà.
- Tôi đến có vấn đề gì sao? – Phi Nhi để hoa quả và quà vào phòng khách chào hỏi mấy người lớn rồi kéo Tuấn Thiên lại.
Hàn Lệ Sa không có vẻ gì là quan tâm đến sự tồn tại của cô, biểu hiện của bà ta càng khẳng định hôm trước bà mời cô chỉ là mời rơi mà thôi.
Bố mẹ Tuấn Thiên cũng chỉ mỉm cười với cô một chút chứ cũng không dám tỏ ra quá thân mật.
Phi Nhi nói nhỏ vào tai anh:
- An An đâu?
Tuấn Thiên cũng bắt chước cô nói nhỏ vào tai cô:
- Uyển Nhi đang tắm cho thằng bé.
Phi Nhi tức tối đẩy anh ra xa mình, hơi nóng của anh cứ phả vào tai cô rất ngứa ngáy.
Cô bảo Tuấn Thiên dẫn mình lê phòng con để tạo cho con bất ngờ.
Bịch… bịch… bịch…
Tiếng bước chân non nớt giậm từng bước vội vã trên nền nhà.
Phi Nhi đưa mắt nhìn rõ.
An An của cô đang hốt hoảng chạy vào trong phòng, cả người vẫn chưa tắm xong, trên tay chân và lưng hằn lên những vết đỏ.
- Mày chạy đi đâu? Đứng lại.
– Cùng lúc đó Uyển Nhi cũng xông ra từ phòng tắm, trên tay còn cầm chiếc roi mây.
Phi Nhi sững sờ nhìn con.
An An thấy mẹ thì lập tức chạy đến.
- Mẹ, mẹ, cứu con, mẹ cứu An An..