Chửng Cứu Bá Đạo Tổng Tài
Chương 215: Game 2 - Không Muốn Làm Tình Địch Của Anh
____________
Cuối cùng, Khước Nhiên Triết cũng tạm dừng hành động của mình và trả lời: "Không, cậu bé không phải của tôi", với giọng điệu u ám rồi uống hết nửa chai nhỏ.
Triệu Hoàng Mỵ tưởng rằng mình sẽ nói ra sự thật nhưng hóa ra người đàn ông này lại chọn cách phủ nhận.
Hắn nghĩ ả ngốc sao?
"Sao anh lại nói dối tôi. Nó trông giống anh, thậm chí còn biến thành rồng và cứng đầu như anh. Chết tiệt, cách cư xử của nó cũng giống anh mà anh lại dám phủ nhận. Em trông ngu ngốc với anh à? "
Khước Nhiên Triết có thể hiểu tại sao ả lại đưa ra kết luận đó nhưng nếu hắn nói đứa trẻ đó không phải của hắn thì hắn không phải.
Bực bội, hắn vừa xoa trán vừa nói: “Nghĩ sao cũng được.”
Từ 'sao cũng được' dường như đã thổi bùng ngọn lửa lên Triệu Hoàng Mỵ với cơn thịnh nộ vượt khỏi tầm kiểm soát khi ả bắt đầu la hét ném đồ đạc trong phòng.
"Thật là một kẻ nói dối khốn nạn... Khước Nhiên Triết đừng thử bệnh em nữa. Nói cho em biết, anh đã ngủ với con đ.ĩ nào để có được đứa trẻ đó!"
Triệu Hoàng Mỵ hét lên, sau đó là những tiếng đập mạnh khi Khước Nhiên Triết không phản ứng.
Cùng lúc đó, trong một căn phòng cách đó vài cánh cửa.
Ôn Tần Khê vừa mới cho Khước Tạ Lăng đi tắm, cực kỳ vất vả.
Y không nhớ Ôn Đan Triết đánh nhau nhiều như Khước Tạ Lăng chỉ để không tắm.
Có lúc anh ấy hỏi Khước Tạ Lăng, "Em có bị dị ứng với nước hay gì không?" nhưng phản hồi cậu nhận được khá sốc.
Tên nhóc này còn dám lè lưỡi với y rồi bỏ chạy.
Cuối cùng, Ôn Tần Khê đã chiến thắng và thành công bắt được cậu đang đặt cậu vào bồn tắm bong bóng.
Chú rồng con hung hãn cuối cùng đã được thuần hóa, lặng lẽ ngồi trong bồn tắm sau khi bị lừa đi tắm.
Người lớn vô liêm sỉ này còn dám dùng kẹo mềm làm phương tiện để lôi cậu vào bồn tắm.
Ôn Tần Khê mệt mỏi ngồi trên mặt đất, tựa lưng vào đầu giường.
Khước Tạ Lăng lúc này đang mặc bộ đồ ngủ khủng long dễ thương, tóc khô, tay cầm con thú bông hình rồng nhồi bông.
Thấy Phượng Tử không nhúc nhích, Khước Tạ Lăng xuống giường, ngồi đối diện tò mò nhìn y.
Ôn Tần Khê bị tiểu quái vật nhìn chằm chằm hỏi: "Con đang nhìn cái gì?" đồng thời nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào trán Khước Tạ Lăng.
“Con ghét tắm.” Khước Tạ Lăng trả lời, cảm thấy có chút áy náy vì đã làm khó Phượng Tử.
"Ừm, baba biết nhưng tốt nhất con nên thích nó đi, nếu không chuyện này sẽ lặp lại mỗi ngày." Ôn Tần Khê cười nói, tựa hồ đang thách thức Khước Tạ Lăng.
"Cái gì? Con phải tắm hàng ngày à?" Khước Tạ Lăng bối rối hỏi.
Đối với bánh bao nhỏ, đây chỉ đơn giản là một cực hình.
Ôn Tần Khê xoa đầu đứa bé, đứng dậy gắp nho vào đĩa, chợt nghe thấy tiếng động lớn như có thứ gì đó bị đập xuống đất.
Khước Tạ Lăng giật nảy mình và chạy đến chỗ Phượng Tử, khuôn mặt cậu hóa đá.
Đứa trẻ thực sự sợ hãi vì việc ở cùng Gấu Xám đã để lại bóng tối tâm lý cho cậu.
"Không sao đâu, đừng sợ," Ôn Tần Khê nhẹ nhàng xoa dịu nói, đưa tay lấy điện thoại, "Con ở đây, baba đi xem." Khước Tạ Lăng không muốn để Phượng Tử đi nhưng cậu hoàn toàn bất lực nhìn chằm chằm vào người đàn ông với đôi mắt dường như đang cầu xin anh ở lại.
Ôn Tần Khê không để ý đến vẻ mặt đau khổ đó, đeo tai nghe vào tai Khước Tạ Lăng, tìm kiếm một chương trình truyền hình dành cho trẻ em trên mạng để cậu xem.
Y để Khước Tạ Lăng ngồi trên giường với đĩa nho, vẻ mặt nghiêm nghị như người lớn, như đang nghiêm túc xem xét điều gì đó.
Cảnh tượng này quá dễ thương, y gần như ước mình có thể chụp một bức ảnh nhưng lại bỏ ý định khi nghe thấy một tiếng va chạm lớn khác.
Bực mình, y xắn tay áo đi dọc hành lang tìm kẻ hèn hạ có gan gây rắc rối và hù dọa Khước Tạ Lăng.
Y thậm chí còn phát hiện một số khách cũng nhìn trộm ra khỏi cửa và nhìn nhau bối rối trong khi một số gọi điện đến quầy lễ tân.
Ôn Tần Khê không thèm để ý đến những vị khách tò mò, cuối cùng dừng lại ở phòng 898.
Y gõ cửa mạnh như cảnh sát, khiến tiếng ồn ào trong phòng lắng xuống.
Cánh cửa lập tức được mở ra, khuôn mặt giận dữ của Triệu Hoàng Mỵ hiện ra ngay trước mặt y.
Ánh mắt chết người này có thể khiến người tỉnh táo bỏ chạy, nhưng Ôn Tần Khê lại không ngại trực tiếp mắng ả.
"Muốn tôi đưa cô vào bệnh viện tâm thần sao? Kiềm chế nếu không tôi sẽ không nương tay dù cô là con gái đâu," Ôn Tần Khê nói trước khi quay người rời đi.
Khước Nhiên Triết vẫn ngồi trên ghế, khi nhìn thấy Phượng Tử, hắn cảm thấy sợ hãi nhưng ngay khi người đàn ông quay lưng rời đi sau khi mắng Triệu Hoàng Mỵ, hắn đột nhiên cảm thấy một cảm giác khó hiểu vì Phượng Tử đã không thừa nhận hắn.
Phượng Tử vừa quay người rời đi thì thấy Triệu Hoàng Mỵ giơ tay định đánh mình, Khước Nhiên Triết nhanh chóng đứng dậy và nắm lấy cổ tay ả để ngăn ả lại.
“Việc này tôi sẽ lo liệu.” Khước Nhiên Triết cười nhạt nói với Phượng Tử.
***
Ôn Tần Khê có thể nhận ra Khước Nhiên Triết đang có tâm trạng khủng khiếp nên y lập tức rời đi và đụng phải Airen.
Không hiểu lý do cô ra ngoài, y vừa nói: "Cô có thể quay lại giường, tôi đã xử lý xong" đồng thời vỗ vai cô trước khi trở về phòng.
Thực ra Airen không hề rời đi.
Cô có chuyện muốn nhai với Khước Nhiên Triết nên im lặng chờ đợi y đi ra.
Sau khi được Phượng Tử biết trước đó tại sao Khước Nhiên Triết lại bắn y, cô đã đến đây để trả thù.
Cô đã đích thân chứng kiến sự chăm sóc tỉ mỉ của Phượng Tử đối với Triệu Hoàng Mỵ để rồi quay lưng lại và bị buộc tội hành hung.
Airen không chỉ đi giải quyết Khước Nhiên Triết mà còn cả cô bạn gái lắm mồm của hắn nên cô đứng chờ.
Một trong số họ chắc chắn sẽ sớm xuất hiện.
Khước Nhiên Triết đương nhiên không biết gấu mẹ đang giận dữ đang đợi ngoài cửa nhà mình.
Cuối cùng hắn đã chán Triệu Hoàng Mỵ và muốn kết thúc vở kịch không cần thiết trong cuộc đời đã nổ ra vào ngày đầu tiên hắn gặp ả.
Hắn thậm chí còn bắt đầu tự hỏi tại sao ngay từ đầu hắn lại quan tâm đến ả.
"Cô xong chưa?" Khước Nhiên Triết hỏi ngồi xuống.
Triệu Hoàng Mỵ vốn đang mong chờ hắn sẽ bắt kịp giọng nói la hét của mình, nhất thời choáng váng.
Thái độ chính xác của Khước Nhiên Triết lúc này là toát ra vẻ 'Tôi đếch thèm quan tâm', khiến ả có chút hoảng sợ.
Có phải ả đã đưa mọi chuyện đi quá xa?
“Y-ý cậu là sao?” ả hỏi lời nói của mình không mạch lạc.
“Xem ra cô đã nói hết những gì muốn nói thì đến lượt tôi nói,” hắn nói, ánh mắt lạnh lùng và thờ ơ.
Triệu Hoàng Mỵ lúc đó mới nhận ra rằng có điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra.
Trong cơn hoảng loạn thực sự, cô hét lên, "Triết ca tại s-," nhưng giọng cô trở nên im lặng khi Khước Nhiên Triết đặt ngón trỏ lên môi mình ra hiệu cho ả giữ im lặng.
Vẻ mặt hắn bình tĩnh nhưng đáng sợ, đồng thời buộc Triệu Hoàng Mỵ phải mím chặt môi, trở nên im lặng như chuột.
"Câu hỏi tiếp theo của tôi sẽ quyết định hướng đi của chúng ta. Nếu cô không trả lời trung thực thì mọi chuyện giữa chúng ta sẽ kết thúc tồi tệ nên tôi rất cảm kích nếu cô thành thật với tôi. Gật đầu nếu cô hiểu," Khước Nhiên Triết nói bắt chéo chân, hai tay duỗi thẳng trên tay vịn của ghế.