Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

“Khanh khách, Thánh Tử của chúng ta không biết có được cơ duyên gì, thực lực vậy mà tiến bộ nhanh chóng như vậy?”

 

 

 

 

Một ngày này, Lê Vĩ đang ngồi tu luyện đột ngột rùng mình.

 

 

 

Hắn nghe tiếng cười yêu dị lẳng lơ, vội vàng đưa mắt nhìn đến chỗ phát ra thanh âm.

 

 

 

Chỉ thấy tại trên cành cây cao, có một nữ nhân tuổi chừng 30 đang thong thả ngồi, thân mặc bộ váy dài màu hồng cánh sen nổi bật, cổ áo xẻ sâu để lộ hai bầu sữa như muốn nổ tung, vòng eo uyển chuyển, tà váy cắt xéo khoe lấy một chiếc chân dài trắng nõn.

 

 

 

Nàng trang điểm rất đậm, diện mạo xinh đẹp nhưng đầy diêm dúa, cả người toả ra một mùi hương nồng đậm cay mũi.

 

 

 

“Bổ Âm Tông Chủ - Âm Mị Nhiên?” Lê Vĩ toàn thân rùng mình, thầm mắng bản thân quá mức chủ quan.

 

 

 

Hắn cứ ngỡ rằng khu rừng rậm này to lớn, muốn tìm kiếm một người chẳng khác nào mò kim đáy biển nên mới yên tâm trốn ở đây tu luyện, chờ bản thân mạnh hơn một chút mới rời khỏi, thế mà lại bị tìm đến tận cửa.

 

 

 

Kiến thức về tu chân của Lê Vĩ rất kém, hắn chưa có công pháp chủ đạo nên không biết rằng tu sĩ có thể điều động một thứ được gọi là “linh thức”.

 

 

 

Linh thức là linh lực của tu sĩ được khuếch tán ra với dạng khí mang theo ý thức của tu sĩ đó, có thể bao trùm trên phạm vi rộng.

 

 

 

Bên trong phạm vi linh thức của mình, tu sĩ có thể soi rọi tất cả mọi ngõ ngách.

 

 

 

Âm Mị Nhiên là Trúc Cơ Hậu Kỳ, linh thức của nàng có thể bao phủ bán kính 300 trặm, phát hiện ra Lê Vĩ trốn trong rừng là chuyện không mất quá nhiều công sức.

 

 

 

“Tham kiến Tông Chủ. ” Lê Vĩ cố gắng ra vẻ trấn định, nhịp tim trong lòng lại đập thình thịch vì hồi hộp.

 

 

 

Mỗi tiểu cảnh giới trong Trúc Cơ chênh lệch rất lớn, Lê Vĩ dù là Trúc Cơ Trung Kỳ nhưng không có tự tin sẽ thắng được Trúc Cơ Hậu Kỳ.

 

 

 

“Thánh Tử xem ra ưa thích giả heo ăn thịt hổ, rõ ràng ngươi cũng tu luyện thuật Thái Âm Bổ Dương. .. ” Âm Mị Nhiên nhếch bờ môi đỏ có chút âm u của mình, giọng điệu lành lạnh:

 

 

 

“Hút khô hơn trăm nữ đệ tử tinh anh của bổn tông, ngươi tính toán thế nào?”

 

 

 

“Tông chủ nói gì tại hạ không hiểu?” Lê Vĩ giả ngu hỏi ngược lại, giấu một bàn tay ở sau lưng.

 

 

 

Đột ngột, hắn vung ngón tay trỏ điểm mạnh về phía nàng.

 

 

 

“Âm Sát Chỉ!”

 

 

 

Tiên hạ thủ vi cường, trước một địch nhân mạnh hơn tìm đến trả thù, cách tốt nhất là đánh lén chiếm ưu thế.

 

 

 

XOẸT!
 

 

Một tia chỉ đạn âm trầm mang theo sát ý bắn ra như xé tan không khí.

 

 

 

Nhưng cảnh tượng tiếp theo lại khiến khoé mắt Lê Vĩ run rẩy.

 

 

 

ĐÙNG.

 

 

 

Chỉ nghe một tiếng nổ vang lên, có một cái cây bị bắn thủng.

 

 

 

Âm Mị Nhiên hơi sửng sờ, sau đó lại cười đến mức toàn thân run rẩy:

 

 

 

“Khanh khách, Thánh Tử ngươi là đang tấu hài sao?”

 

 

 

Thì ra Lê Vĩ đánh ra vũ kỹ nhưng lại cách mục tiêu quá xa, nói dễ hiểu chính là hắn bắn trượt tận ba mét, trong khi đó Âm Mị Nhiên vẫn ngồi yên tại chỗ.

 

 

 

Sắc mặt Lê Vĩ đỏ bừng, càng nhiều hơn là lúng túng.

 

 

 

Đã đánh lén mà còn đánh hụt, điều này khiến hắn xấu hổ muốn độn thổ.

 

 

 

Trước đó hắn ỷ vào tu vi chênh lệch quyền đấm cước đá cả trăm nữ đệ tử Bổ Âm Tông bên trong mật thất chật hẹp, vốn cho rằng mình rất lợi hại, nào ngờ kinh nghiệm chiến đấu gần như bằng không.

 

 

 

Âm Mị Nhiên ngồi một chỗ mà hắn còn đánh hụt, vậy nếu nàng di chuyển với tốc độ cao, làm sao để đánh trúng được nàng?

 

 

 

Quả nhiên không để hắn thất vọng, Âm Mị Nhiên từ trên cành cây cao phóng xuống, sau đó như một linh xà uốn lượn lao vọt đến.

 

 

 

“Âm Sát Chỉ!”

 

 

 

Lê Vĩ một lần nữa bắn ra chỉ đạn, Âm Mị Nhiên dễ dàng lách người né tránh.

 

 

 

“Âm Sát Chưởng!” Lê Vĩ không từ bỏ, vừa lùi về phía sau vừa ngưng tụ Âm Lực vào lòng bàn tay tung ra một chưởng.

 

 

 

Đáng tiếc, Âm Mị Nhiên vẫn ung dung tránh thoát, còn liếm môi đầy dâm mị:

 

 

 

“Ta thật tò mò không biết một nam nhân như ngươi vì sao sở hữu Âm Lực? Chẳng lẽ ngươi đã tự thiến để tu luyện Bổ Âm Quyết của bổn tông?”

 

 

 

“Âm Sát Trảo!” Lê Vĩ nghiến răng nghiến lợi, Âm Lực một lần nữa hoá thành móng vuốt đen vồ đến mục tiêu.

 

 

 

“Âm Sát Trảo!” Âm Mị Nhiên nâng tay lên, cũng đánh ra một chiêu tương tự.

 

 

 

Trong nháy mắt, cái Âm Sát Trảo mà nàng thi triển ra to gấp hai lần của Lê Vĩ, dễ dàng bóp nát chiêu thức của hắn.

 

 

 

“Ngươi có tu vi nhưng khả năng chiến đấu quá kém, mau thúc thủ chịu trói đi!” Âm Mị Nhiên ánh mắt loé lên từng tia độc ác:

 

 

 

“Lão nương sẽ đích thân hút khô ngươi, báo thù cho các đệ tử. ”

 

 

 

Âm Mị Nhiên nâng lên hai bàn tay, chúng nó liền hoá thành hai cặp Âm Sát Trảo dữ tợn vồ xuống đầu Lê Vĩ như vồ gà.

 

 

 

“Phân Ảnh Bộ Pháp!”

 

 

 

Bỗng chốc cơ thể của Lê Vĩ phân tách thành hai người, một người là ảo ảnh do Âm Lực tạo thành, một người là bản thể. .. cả hai hướng về hai phương khác nhau điên cuồng bỏ chạy.

 

 

 

“Hừ, đây chính là thân pháp của bổn tông, ngươi dùng nó ở trước mặt tông chủ khác nào trứng đòi khôn hơn vịt?” Âm Mị Nhiên khinh thường, vừa liếc nhìn đã biết đâu là ảo ảnh.

 

 

 

Trực tiếp quay người, hướng về bản thể của Lê Vĩ đuổi theo.

 

 

 

Lê Vĩ bất chợt không chạy nữa, quay đầu phát động vũ kỹ.

 

 

 

Trong mắt Âm Mị Nhiên hiện lên một tia khinh miệt, ở trong mắt nàng, khả năng công kích của tên này gần như bằng không, vì hắn toàn đánh trượt.
 

 

Nào ngờ khoảnh khắc sau đó, Lê Vĩ bỗng nhiên vung tay đấm ra.

 

 

 

ĐÙNG!

 

 

 

Như một quả bom nhỏ phát nổ, uy lực bao trùm, Dương Lực hoá quyền hung hăng nện thẳng vào cơ thể nàng.

 

 

 

PHỐC!
 

 

Âm Mị Nhiên như diều đứt dây thổ huyết bay ngược, vừa đau đớn vừa khó tin quát lên:

 

 

 

“Làm sao có thể? Đây là vũ kỹ gì?”

 

 

 

“Hahaha. ” Lê Vĩ đắc ý cười to, nếu không dễ dàng bắn trúng mục tiêu, vậy ta dùng vũ kỹ có sức tàn phá lớn.

 

 

 

Dương Khí Quyền nổ trên diện rộng, dù ngu xuẩn đến đâu cũng phải đánh trúng.

 

 

 

Quả nhiên Âm Mị Nhiên đã trúng chiêu của hắn.

 

 

 

“Ngươi muốn chết. ”

 

 

 

Bị con mồi đánh bị thương, Âm Mị Nhiên như phát điên, trực tiếp hoá thành hai người ở hai phía lao về phía hắn.

 

 

 

“Không xong!” Lê Vĩ da đầu tê dại, hắn không đủ khả năng phân biệt thật giả từ Phân Ảnh Bộ Pháp.

 

 

 

“Chết đi cho ta!” Âm Mị Nhiên gầm lên, một tay đánh ra Âm Sát Trảo, một tay triển khai Âm Sát Chưởng.

 

 

 

“Tam Ảnh Bộ Pháp!”

 

 

 

Lê Vĩ lại tạo bất ngờ, cơ thể của hắn biến mất tại chỗ, một lần phân tách thành ba người xuất hiện ở ba hướng khác nhau.

 

 

 

Đây là thân pháp đã được hắn cải tiến, trong đó có một ảo ảnh do Âm Lực hoá thành gọi là Âm Ảnh, một ảo ảnh do Dương Lực hoá thành gọi là Dương Ảnh và một bản thể.

 

 

 

Hai luồng vũ kỹ của Âm Mị Nhiên đánh trượt mục tiêu, lại hoảng hốt không thể phân biệt được đâu là Dương Ảnh và đâu là bản thể của Lê Vĩ, nàng chỉ có thể nhìn ra Âm Ảnh mà thôi.

 

 

 

“Dương Khí Quyền!”

 

 

 

Lê Vĩ thừa thắng xông lên, ở phía sau đấm ra một quyền khủng bố.

 

 

 

RĂNG RẮC. ..

 

 

 

Xương cốt của Âm Mị Nhiên như sắp đứt gãy, miệng phun máu tươi đụng nát thân cây cổ thụ.

 

 

 

“Cơ hội đây rồi!” Lê Vĩ nhân lúc nàng yếu muốn đoạt mạng của nàng.

 

 

 

Hắn tiếp cận trực diện, Dương Khí Quyền nhắm ngay đầu Âm Mị Nhiên oanh tạc.

 

 

 

“Âm Sát Song Trảo!”

 

 

 

Nào ngờ Âm Mị Nhiên bỗng như hổ cái vồ lên, hai trảo cùng lúc vung ra.

 

 

 

XOẸT.

 

 

 

Dương Khí Quyền bị trảo ảnh chém nát, móng vuốt tiếp tục cường ngạnh vồ vào cơ thể Lê Vĩ.

 

 

 

“AAAAA. .. ” Lê Vĩ đau đớn gầm lên, từ ngực đến bụng xuất hiện mười vết trầy xướt sâu vào trong xương khiến hắn như muốn ngất đi.

 

 

 

“Làm sao nữ nhân này còn khoẻ như vậy?” Hắn không dám tin vào mắt mình.

 

 

 

“Tốn một viên Liệu Thương Đan cao cấp giữ mạng của bổn tông chủ, ngươi chết cũng nên cảm thấy vinh hạnh. ”

 

 

 

Âm Mị Nhiên lạnh lẽo âm u nói, thân pháp biến ảo tiếp cận, Âm Sát Song Trảo nhắm thẳng vào đầu và ngực của Lê Vĩ cắm thẳng.

 

 

 

Sự chênh lệch tu vi khiến Âm Mị Nhiên rất tự tin, dù có là Dương Khí Quyền kia cũng sẽ bị nàng nghiền nát mà thôi.

 

 

 

Lê Vĩ vừa rồi có thể trọng thương nàng đều là nhờ yếu tố bất ngờ, nếu đối chiến trực diện như hiện tại, lực lượng của Trúc Cơ Hậu Kỳ sẽ huỷ diệt Trúc Cơ Trung Kỳ như hắn.

 

 

 

Sắc mặt Lê Vĩ hiện lên vẻ điên cuồng, Âm Dương Đồ trong đan điền vận chuyển đến cực điểm, đồng thời nguồn Linh Lực tích trữ trong Linh Thụ cũng được bắn ra, thắp sáng toàn bộ thể nội của hắn.

 

 

 

Âm Lực và Dương Lực hoà quyện cùng nhau, cộng thêm nguồn Linh Lực tích luỹ bùng nổ khiến lực lượng của Lê Vĩ bỗng nhiên cực mạnh.

 

 

 

“Âm Dương Quyền!”

 

 

 

Hắn liều mạng đấm một quyền, hai màu trắng và đen đan xen bắn ra hình thành một nắm đấm khổng lồ vượt qua tưởng tượng.

 

 

 

“Làm sao có thể?”

 

 

 

Cảm giác được nguy cơ trí mạng, trong đôi mắt của Âm Mị Nhiên lần đầu hiện ra vẻ sợ hãi.

 

 

 

Cổ sức mạnh này của Lê Vĩ lúc này đã sánh ngang Trúc Cơ Viên Mãn, quá mức hoang đường.

 

 

 

Nàng thi triển thân pháp muốn bỏ chạy, đáng tiếc khoảng cách áp sát giữa hai người đã là quá gần.

 

 

 

BÙM!

 

 

 

Không khí trước mặt nổ tung, Âm Sát Song Trảo như củi mục vỡ nát, Âm Mị Nhiên tan xương nát thịt, máu tươi nhuộm đỏ.

 

 

 

Mà Lê Vĩ cũng bị lực phản chấn kinh khủng nện cho văng ngược trở về, đụng nứt một tảng đá lớn.

 

 

 

“Khụ khụ khụ. .. ”

 

 

 

Ho khan kịch liệt, từ đầu đến chân đều dính đầy máu, cũng không biết là máu của hắn hay của Âm Mị Nhiên.

 

 

 

Hắn chỉ biết mình đang quá đau, lại mệt mỏi quá độ, tay phải thi triển Âm Dương Quyền đã mất đi cảm giác, không thể động đậy.

 

 

 

“OẸ. .. ”

 

 

 

Lê Vĩ nôn, mặt tái xanh như tàu lá. ..

 

 

 

Mặc dù trong bụng rỗng tuếch, hắn vẫn nôn thốc nôn tháo, tay chân run lẩy bẩy.

 

 

 

Vừa rồi ở bước đường cùng người sống ta chết, Lê Vĩ buộc lòng phải xuống tay đầy táo bạo.

 

 

 

Nhưng nói gì thì nói, cái cảm giác giết người vẫn mang đến đả kích quá lớn đối với hắn, khiến tay chân hắn không rét mà run, toàn thân kiệt sức, tinh thần đi xuống trầm trọng.

 

 

 

Khác với việc song tu hút khô trước đó, cái việc dùng thế công nghiền nát người khác, máu thịt tung toé mang đến cảm giác hoàn toàn khác biệt. ..

 

 

 

Đời trước hắn ngay cả cổ gà còn chưa từng cắt, bây giờ lại vừa đấm bạo một nữ nhân, thử hỏi làm sao có thể bình tĩnh?

 

 

 

“Lê Vĩ ơi Lê Vĩ, đây không còn là thế giới trước kia của ngươi. .. đây là nơi người sống ta chết, là chốn mạnh được yếu thua, là chỗ mà nếu ngươi không giết người, ngươi sẽ bị người giết. ”

 

 

 

Cố gắng tự trấn an nội tâm hơn nửa ngày. ..

 

 

 

Cả người lung lay, Lê Vĩ bước đến thi thể nát bấy của Âm Mị Nhiên căng mắt ra quan sát. ..

 

 

 

Hắn cưỡng ép nuốt cơn buồn nôn ngược trở về, hai mắt nhìn thật kỹ như muốn ghi tạc khung cảnh máu thịt này vào lòng, để bản thân trở nên cứng rắn hơn, mạnh mẽ hơn. .. thích nghi được với thế giới này.

 

 

 

Bỗng nhiên, một chiếc nhẫn nằm trong vài nhánh xương cốt lọt vào tầm mắt.

 

 

 

Chính là Nhẫn Trữ Vật, toàn bộ Bổ Âm Tông chỉ có tông chủ như Âm Mị Nhiên đủ tư cách sở hữu.

 

 

 

So với Túi Trữ Vật, Nhẫn Trữ Vật chẳng những thẩm mỹ hơn mà còn cao cấp hơn, có khả năng chịu được lực tác động rất mạnh, vô cùng bền bỉ, nội không gian bên trong cũng to lớn vô cùng.

 

 

 

“Không tệ haha. ”

 

 

 

Lê Vĩ vội vàng nhặt lên đeo vào ngón tay, cảm thấy bản thân đã đủ bình tĩnh, hắn thi triển Phân Ảnh Bộ Pháp nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

 

 

 

Hắn cứ chạy và chạy cho đến khi tìm thấy một khe nứt dưới chân núi, cả người liền như cá trạch trơn trượt chui vào, cẩn thận dùng đá phủ kín bên trên.

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!