Thời gian trôi qua, ác nữ dần cảm thấy không đúng.
Những lần trước sau mỗi lần hấp thụ dương khí của Thánh Tử, ả đều vô cùng thoải mái, cơ thể dồi dào sức lực.
Nhưng sao lần này lại cảm thấy cả người ểu oải, suy nhược?
“Chẳng lẽ ta luyện công quá mức dẫn đến vấn đề?”
Đang muốn tách ra, cả người lại bị hút chặt.
Lê Vĩ như một cái động không đáy, điên cuồng hấp thụ lấy lực lượng của ác nữ để thái bổ cho chính mình.
Chưa kịp mở miệng thốt lên câu nào, ác nữ đã xụi lơ ngã xuống một bên.
“Khanh khách, sư tỷ thoải mái đến mức tay chân bủn rủn sao?”
Các ác nữ khác vẫn chưa phát hiện vấn đề bất thường, lại một người khác nhảy lên thân Lê Vĩ.
Hiện tượng giống như vừa rồi lặp lại, nữ nhân này cũng kiệt lực ngã sang bên cạnh.
Lê Vĩ vô cùng tinh khôn, hắn không hút khô ác nữ, ngược lại chỉ để mấy ả này vừa suy yếu đến mức không thể mở miệng, nằm thở hổn hển như vừa đạt đến đỉnh phong mà thôi.
Mãi đến nữ nhân thứ năm rơi vào hiện tượng như vậy, vài ác nữ mới nhận ra vấn đề, sắc mặt khẽ biến:
“Hiện tượng thật kỳ quái, phải bẩm báo cho trưởng lão xem xét.”
Một ác nữ đứng lên dự định bước khỏi mật thất thông báo.
Đáng tiếc đã muộn, Lê Vĩ đang nằm im bất động bỗng nhiên như lang sói vồ mồi lao vọt lên, một chưởng bất thình lình đã đem nữ nhân đánh ngã, rơi vào trong vũng máu.
“Thánh Tử, ngươi?”
Một đám nữ đệ tử của Bổ Âm Tông lâm vào khiếp sợ.
Đáng tiếc, sau một phen thái âm bổ dương, thực lực của Lê Vĩ đã vượt xa.
Mấy nữ đệ tử này tu vi vốn là sàn sàn Luyện Khí Kỳ như nhau, còn Lê Vĩ hiện tại đã gần đạt đến Trúc Cơ Kỳ.
Hắn không nói tiếng nào, sắc mặt lạnh lẽo như sói lao vào bầy cừu, xuất thủ trấn áp các ác nữ, gậy ông đập lưng ông.
Cái đồ án Âm Dương giữa đan điền vận chuyển đến cực hạn...
“Thánh Tử sắp đột phá Trúc Cơ, mau trốn!”
Mấy nữ đệ tử khác vừa tỉnh lại thấy cảnh này sợ hãi hét ầm lên.
Đáng tiếc nơi này vốn là mật thất đã đóng chặt chỉ có một lối ra duy nhất, Lê Vĩ nhanh trí đứng chắn ngay ở cửa mật thất, ác nữ nào xông đến đều bị hắn đấm bật trở về, trọng thương thổ huyết.
Nhớ đến ký ức ghê tởm mà chủ nhân cơ thể này đã phải chịu đựng, hai mắt Lê Vĩ đỏ lên, đòi lại tất cả.
Chỉ trong một ngày, toàn bộ nữ đệ tử Bổ Âm Tông đã bị rút cạn tu vi, hoá thành hồng phấn khô lâu.
Mà tu vi của Lê Vĩ cũng chính thức đạt đến Trúc Cơ, sánh bằng với kiếp trước của hắn.
Nhẹ đẩy cửa mật thất nhìn ra bên ngoài, vừa lúc trời vào đêm tối, Lê Vĩ lao đầu chạy thục mạng, rời khỏi địa bàn Bổ Âm Tông càng nhanh càng tốt.
Hắn biết đây là Nhị Cấp Thế Lực, có tông chủ là Trúc Cơ Hậu Kỳ toạ trấn.
Hiện tại mình vừa đột phá đến Trúc Cơ Sơ Kỳ, lại thiếu thốn thủ đoạn chiến đấu, nếu bị Trúc Cơ Hậu Kỳ tấn công chỉ có con đường chết mà thôi.
Trong bóng đêm, Lê Vĩ thu liễm mọi khí tức, lặng lẽ rời đi...
...
Trời tờ mờ sáng, Lê Vĩ lang thang tại một khu rừng...
Cả người hắn lấm lem bùn đất, trong lòng vẫn đem tổ tông của Ngưu Đầu Mã Diện mắng đến 18 đời.
Nếu biết sống lại ở kiếp này khổ như vậy, hắn thà ở dưới địa phủ ăn vạ còn sướng hơn.
Vừa mới sống lại ngày đầu đã xém bị một đám nữ nhân hút thành khô lâu, cũng may phước lớn mạng lớn, có cầu thang giúp đỡ lật ngược tình thế.
Nhắc đến cầu thang, Lê Vĩ lại xem như được an ủi phần nào, tâm trạng cũng trở nên khá tốt.
Hắn trốn trong một hốc cây rỗng, ý niệm tiến vào quan sát tình huống bên trong của mình.
Sau khi hắn liên tục đột phá tu vi, luồng sáng khổng lồ che đậy cầu thang lại rút lên trên, để lộ ra thêm một bậc thang nữa.
Bậc thang đầu tiên – Khai Mệnh Nghịch Thiên, đây là tên Lê Vĩ đặt cho nó.
Bậc thang thứ hai – Tiểu Âm Dương, mệnh cách giúp hắn vừa tìm đường sống trong chỗ chết.
Bậc thang thứ ba còn trống.
Không sai, có thêm một bậc thang đã được mở ra...nhưng bên trên lại trống rỗng, chưa có bất cứ ký tự nào.
“Dựa theo ước tính, mỗi lần ta đột phá một đại cảnh giới sẽ mở ra thêm một bậc thang?” Lê Vĩ vuốt cằm suy đoán.
Bậc thang thứ ba này xuất hiện khi hắn từ Luyện Khí Viên Mãn đạt đến Trúc Cơ Kỳ.
Vậy nếu muốn mở ra bậc thang thứ tư, chẳng phải chờ đến Kim Đan Kỳ mới được sao?
“Thôi kệ, trước mắt xem thử bậc thang Trúc Cơ này có gì.” Lê Vĩ hồi tưởng lại thời điểm mình sở hữu được mệnh cách Tiểu Âm Dương.
Lúc đó trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ, đó là có được cách thức sống sót để thoát khỏi hang ổ của Bổ Âm Tông.
“Thử suy nghĩ xem sao.” Lê Vĩ khoanh chân xếp bằng, trong đầu liên tục suy nghĩ:
“Ta muốn có thiên phú vượt trội, mỹ nhân vây quanh, trở thành cường giả đứng đầu thiên hạ.”
ẦM ẦM ẦM...
Bậc thang thứ ba bỗng nhiên rung động kịch liệt, ba luồng thông tin bỗng nhiên từ trên đó bắn ra, hiện lên trong ý thức của Lê Vĩ.
Mệnh cách – Tiềm Lực Tiên Nhân: người sở hữu mệnh cách này chỉ cần không chết non, tương lai có tỷ lệ tu luyện thành Tiên.
Mệnh cách – Tiểu Soái Ca: dung mạo từ từ thay đổi, có được mị lực cao hơn nam nhân bình thường, dễ hấp dẫn sự chú ý của nữ nhân.
Mệnh cách – Thiên Đố Anh Tài: có được thiên phú vượt trội nhưng sẽ bị thiên địa đố kỵ, gây khó khăn trong quá trình tu luyện.
“Thật sự ra ba cái mệnh cách?” Lê Vĩ âm thầm khiếp sợ, hưng phấn quát lên:
“Chỉ có trẻ con mới chọn, người trưởng thành muốn hết!”
Hắn không ngờ ba mệnh cách ứng với tham vọng của mình vậy mà cùng lúc xuất hiện.
Chỉ bất quá rất nhanh, vui mừng của Lê Vĩ biến mất.
Bởi vì ba cái mệnh cách vẫn sừng sững bất động, không chịu dung nhập vào trong cầu thang.
Điều này như chứng minh rằng, hắn chỉ có thể tuyển chọn một trong ba mệnh cách.
“Khốn kiếp...” Lê Vĩ ở trong hốc cây đi qua đi lại, cân nhắc nên chọn Mệnh Cách nào để có thể phù hợp với mình.
Tiềm Lực Tiên Nhân chỉ cần không chết non sẽ có tỷ lệ tu luyện thành Tiên, nghe qua thì lợi hại...nhưng nếu chẳng may chết non thì sao?
Mình hiện tại chỉ là Trúc Cơ Kỳ, thế giới này có muôn vàn nguy hiểm, Trúc Cơ cũng chỉ là con kiến hôi, con đường thành tiên còn xa xa vời vợi, không may bị ai đó nghiền chết, vậy còn làm Tiên Nhân cái rắm a.
Tiểu Soái Ca sẽ gia tăng độ đẹp trai, thu hút phái nữ...nhưng lại khiến Lê Vĩ rùng mình, lỡ như không được phú bà bao nuôi, ngược lại bị ác nữ nào đó có tính chiếm hữu bắt về làm nô lệ thì càng thảm, thậm chí có khả năng trở thành đối tượng của thể loại tông phái như Bổ Âm Tông, rủi ro quá lớn.
Thiên Đố Anh Tài càng là thứ không dùng được, tuy có thiên phú cao nhưng lại bị ông trời ghen ghét, Trúc Cơ Kỳ nho nhỏ căn bản không gánh được lôi kiếp trong truyền thuyết nha.
“Không được rồi, phải đổi mệnh cách khác.” Lê Vĩ động ý niệm, ba cái Mệnh Cách đang hiện ra đã biến mất tung tích.
Nhớ lại lời Diêm Vương từng nói, cái cầu thang này lợi hại hay phế vật tất cả đều do người tu luyện mà ra, Lê Vĩ rốt cuộc đã hiểu.
Nếu chọn sai Mệnh Cách chỉ dẫn đến bản thân vạn kiếp bất phục, ngược lại nếu có thể chọn đúng Mệnh Cách...con đường sau này của mình có lẽ sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Hắn thu liễm những ham muốn hảo huyền, bắt đầu suy nghĩ thực tế hơn.
“Ta hiện tại còn quá yếu, vậy phải ưu tiên đề thăng tốc độ tu luyện để trở nên mạnh hơn và khả năng bảo toàn tính mạng.” Lê Vĩ dụng tâm, tập trung cao độ mà suy nghĩ.
XOẸT XOẸT.
Quả nhiên ứng với suy nghĩ của hắn, lại có thông tin về hai loại Mệnh Cách hiện ra bên trong ý thức.
Mệnh cách – Tiểu Linh Thụ: ngưng tụ một gốc Linh Thụ bên trong đan điền, gốc Linh Thụ này có thể giúp chủ nhân gia tăng khả năng hấp thu và tích trữ Linh Khí, đẩy mạnh tốc độ tu luyện và tăng sức chiến đấu.
Mệnh cách – Phong Chi Tử: được mệnh danh là đứa con của gió, sở hữu Phong Linh Căn cực phẩm, khả năng lĩnh ngộ thân pháp phong hệ viễn siêu thường nhân.
Ánh mắt Lê Vĩ loé lên, cầu thang không làm hắn thất vọng, lại hiện ra hai loại mệnh cách đúng với yêu cầu.
Trong đó gốc Linh Thụ có thể giúp hắn tu luyện nhanh hơn người thường, còn Phong Chi Tử thì có thể giúp hắn học thân pháp, chạy trốn giữ mạng.
“Thử đổi thêm lần nữa xem!” Lê Vĩ tham lam, lại động ý niệm:
“Đổi sang mệnh cách lợi hại hơn nữa.”
Lúc này, cầu thang chiếu ra một dòng chữ:
“Trúc Cơ chỉ được hai lần thay đổi mong muốn, mỗi lần tối đa ba loại Mệnh Cách, Kim Đan sẽ được thay đổi ba lần, Nguyên Anh sẽ được bốn lần...cứ thế cộng dồn lên.”
“Moá nó, cầu thang này thành tinh rồi, chẳng lẽ đây là đồ vật có linh tính trong truyền thuyết?” Lê Vĩ âm thầm khiếp sợ.
Nhưng nhờ cầu thang giải thích, hắn cũng hiểu sơ sơ nguyên lý hoạt động của nó.
Trúc Cơ được hai lần thay đổi mong muốn, lần đầu có ba mệnh cách, lần thứ hai có hai mệnh cách...số lượng mệnh cách hiện ra có lẽ tuỳ thuộc vào nguyện vọng của hắn, tuy nhiên tối đa chỉ được ba loại.
“Ta chọn mệnh cách Tiểu Linh Thụ.” Lê Vĩ hạ quyết tâm.
ONG.
Theo ý niệm kết thúc, mệnh cách Phong Chi Tử ở bên cạnh biến mất, thay vào đó ba chữ Tiểu Linh Thụ cũng sừng sững khảm vào bên trên bậc thang thứ ba.
VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ...
Lê Vĩ cảm giác được linh khí ở bên ngoài điên cuồng tiến đến, như thác lũ xâm nhập vào cơ thể mình.
Khoảnh khắc đó, một góc cây nho nhỏ giống như bonsai màu trắng tinh khiết ngưng kết bên trong đan điền của hắn, các sợi Linh Khí như những cái rễ cắm sâu xuống đan điền, toạ lạc ở bên cạnh đồ án âm dương.
“Đây là Tiểu Linh Thụ sao?” Lê Vĩ vuốt vuốt cằm, cảm nhận được lượng linh khí hùng hậu dồi dào tích trữ trong Linh Thụ, hắn vô cùng vui mừng.
Hiện tại đã sở hữu hai mệnh cách lần lượt là Tiểu Âm Dương và Tiểu Linh Thụ, Lê Vĩ hy vọng tương lai sẽ có được các mệnh cách khủng bố hơn.
“Khoan đã, bậc thang có màu...” Lúc này Lê Vĩ mới chú ý đến điều đặc biệt.
Cái bậc thang thứ nhất thì trong suốt như thuỷ tinh, không hiện ra màu sắc gì cả.
Bậc thang thứ hai và bậc thang thứ ba thì đều có màu xám y như nhau.
Như nhận ra thắc mắc của hắn, cầu thang lại chiếu lên các dòng chữ:
“Màu sắc thể hiện đẳng cấp của Mệnh Cách...”
“Màu xám là Tiểu Mệnh Cách, màu đen là Đại Mệnh Cách, màu đỏ là Thiên Mệnh Cách.”
“Moá nó, mệnh cách còn có đẳng cấp à?” Lê Vĩ nhịn không được thốt lên:
“Trên Thiên Mệnh Cách còn Mệnh Cách nào cao hơn không?”
Đáng tiếc, lần này cầu thang không hề phản ứng đến hắn...
Lê Vĩ âm thầm buồn bực, xem ra mình chưa đủ tư cách để hiểu biết nhiều hơn.
Bất quá dù là Tiểu Âm Dương hay Tiểu Linh Thụ thì chỉ là Tiểu Mệnh Cách, bên trên còn có Đại Mệnh Cách và Thiên Mệnh Cách.
Cầu thang lại chiếu lên dòng chữ:
“Đột phá Nguyên Anh Cảnh, phương pháp thăng cấp Mệnh Cách sẽ xuất hiện.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!