Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chứng Bệnh - Bạch Tầm Âm - Dụ Lạc Ngâm

Edit: Khang Vy

Bộ phim Spider Man từng có một câu – năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nhiều.

Lời này cũng không chỉ áp dụng trên người những siêu anh hùng trong phim, mà còn được thể hiện trong mọi khoảnh khắc cuộc sống, mỗi một chi tiết nhỏ.

Khi còn nhỏ, người lớn sẽ thường so sánh những đứa trẻ học kém với đứa trẻ ưu tú, lúc nào trên miệng cũng nhắc tới ‘con nhà người ta’ mà không nghĩ đến ‘con người nhà người ta’ vì trở thành tấm gương sáng mà đã phải cố gắng nỗ lực không biết bao nhiêu lần so với những đứa trẻ ham chơi.

Lớn lên đi học, thầy giáo sẽ chọn ra đứa trẻ học tốt nhất làm lớp trưởng, để đứa trẻ đó quản lý cả lớp, phải nghiêm khắc với mọi nhất cử nhất động của bản thân mình.

Càng đừng nói tới chuyện sau này bước chân vào xã hội, từng bước đi lên, ý chí mạnh mẽ trổ hết tài năng, khiến người ta phải ngước nhìn…

Hiệu trưởng sẽ chỉ cho phép giáo viên có năng lực đứng lớp, cho phép học sinh có năng lực lên đài phát biểu.

Công ty chỉ tăng tiền thưởng và thăng chứccho nhân viên hoàn thành tốt nhiệm vụ, đây là điều hiển nhiên.

Người có ‘năng lực’ càng lớn sẽ càng nhận được nhiều lời khen ngợi, nhận được nhiều ánh mắt hâm mộ, nhưng cũng phải chịu đựng vô vàn thứ trên đời.

Tựa như khi một người trở thành thước đo giá trị đạo đức hoàn hảo trong miệng người khác, trở thành thần tượng tinh thần của người ta, dần dà không cho phép bản thân mình phạm lỗi, một khi mắc sai lầm sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Thật ra, Dụ Lạc Ngâm chính là một người như vậy.

Từ nhỏ tới lớn, anh đều ưu tú hơn so với bạn cùng lứa tuổi, bị ba mẹ bồi dưỡng bằng những cách nghiêm khắc nhất, được định sẵn rằng sẽ là tấm gương của mọi người, từ khi sinh ra đã là ‘con nhà người ta’, là người có năng lực được đặt ở trên cao.

Anh không thể không thích ứng với hết thảy, không gì cản được, cũng cảm thấy mình nên là người như vậy.

Dụ Lạc Ngâm cảm thấy bản thân có năng lực gánh vác tất cả những lời khen ngợi, nhưng mà… chê bai thì sao?

Thật ra, anh coi như là một kiểu người sống trong ‘tháp ngà voi’, một khi niềm tin mạnh mẽ hoàn toàn sụp đổ sẽ càng dễ để ý tới chuyện vụn vặt hơn.

Bạch Tầm Âm hiểu rất rõ Dụ Lạc Ngâm.

Vòng eo anh cứng đờ, cả người như bị điểm huyệt, hai người một trước một sau đứng trước cửa thang máy.

Không biết qua bao lâu, Bạch Tầm Âm mới chậm rãi đi tới trước mặt Dụ Lạc Ngâm, đôi mắt màu trà ngước lên, không hề né tránh nhìn thẳng vào đôi mắt đen của người đàn ông.

“Tôi đói bụng.” Cô gái chớp mắt, nhanh chóng đổi chủ đề, “Chúng ta đi ăn hoành thánh đi, Dụ Lạc Ngâm.”

Dụ Lạc Ngâm nhìn cô trong chốc lát, giọng nói khàn khàn ‘ừm’ một tiếng, “Được thôi.”

Cảm giác như quay về quá khứ vậy.

Lúc bọn họ ‘làm hoà’ năm cấp ba kia, tuy rằng khoác lớp vỏ giả dối bên ngoài, nhưng thời gian đó lại vô cùng ngọt ngào.

Bạch Tầm Âm thích ăn hoành thánh, sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối thường đưa anh đi ăn, dần dần, đây cũng trở thành món ăn mà Dụ Lạc Ngâm yêu thích.

Chỉ có thích mới có thể vô tri vô giác thay đổi được thói quen của một người đàn ông.

Tuy rằng chỉ có hai tháng ngắn ngủi, nhưng Dụ Lạc Ngâm vẫn cảm thấy đó là khoảng thời gian tươi đẹp nhất của bọn họ.

So với việc mình lừa cô, anh càng thích cô lừa mình hơn, bị lừa cả đời mới là tốt nhất.

Dụ Lạc Ngâm vô thức lái xe tới tiệm hoành thánh mà trước kia bọn họ thích ăn, là một cửa tiệm lâu đời ở Lâm Lan, hương vị rất tuyệt, đêm khuya rồi nhưng vẫn có đông khách tới ăn.

Đợi một lát mới có hai chỗ ngồi trong một góc nhỏ, lúc bà chủ tới để ghi món lại vẫn nhớ rõ hai người bọn họ. đam mỹ hài

“Ơ, cậu nhóc và cô gái nhỏ này, hai đứa các cháu đã lớn tới vậy rồi sao?” Dưới ánh đèn vàng, vẻ mặt người phụ nữ trung niên hiền hoà phúc hậu, kinh ngạc nhìn hai người nói, “Dì nhớ hình như hai đứa là học sinh trường Tam Trung đúng không? Ngày nào cũng mặc đồng phục tới đây ăn hoành thánh, tối muộn nào cũng tới nữa.”

“Dạ vâng…” Bạch Tầm Âm có chút ngoài ý muốn, kinh ngạc nhìn bà chủ, “Dì còn nhớ chúng cháu sao?”

Đã sáu năm qua rồi, ai mà ngờ tới chủ tiệm hoành thánh còn nhớ rõ bọn họ chứ, ngay cả Dụ Lạc Ngâm cũng có chút kinh ngạc.

“Nhớ chứ, hai đứa các cháu đứa nào cũng đẹp trai xinh gái cả.” Bà chủ cười tủm tỉm, nói thẳng, “Lúc ấy dì còn nghĩ, ngày nào hai đứa cũng tới đây ăn thì cửa tiệm này còn chả cần phải trang hoàng cái gì, ha ha, lúc ấy hai đứa các cháu còn đang yêu đương, bao nhiêu năm rồi vẫn còn ở bên nhau, đúng là thật tốt.”

Nghe vậy, cả hai người đều lặng lẽ liếc nhau, có chút không biết phải làm sao, không biết nên nói gì tiếp theo.

Chỉ cần một lời nói thật cũng đủ để phá vỡ bầu không khí mộng ảo này.

Trên thế giới này, những chuyện ‘thực tế’ đã đủ nhiều rồi, không bằng để lại một ít ảo tưởng tốt đẹp ngoài mặt cho người xa lạ, cũng coi như là làm chuyện tốt.

Vì thế, Bạch Tầm Âm chỉ khẽ cười mà không trả lời.

Bà chủ quán vui vẻ rạo rực đi làm hoành thánh cho cả hai.

Trí nhớ của bà rất tốt, thậm chí còn nhớ rõ khẩu vị của hai cô cậu trẻ tuổi này.

Theo thói quen của mình, Dụ Lạc Ngâm xoa đôi đũa dùng một lần, đảm bảo bên trên không có gai ngược nhỏ thừa ra mới đưa cho Bạch Tầm Âm, thuận tiện dùng khăn giấy lau muỗng.

Đầu ngón tay Bạch Tầm Âm chống cằm, động tác ‘tinh tế’ suy tư nhìn anh.

Rất nhanh, hai bát hoành thánh đã được mang lên bàn, cách một tầng hơi nước nóng hôi hổi, Bạch Tầm Âm nhìn thấy xung quanh hốc mắt Dụ Lạc Ngâm dường như đã hơi phiếm đỏ.

Không biết là do khí nóng bốc lên hay là… ‘nước mắt đàn ông không dễ rơi, chỉ là chưa đau lòng tới vậy’.

Bạch Tầm Âm suy nghĩ một chút, lẩm bẩm một câu rất đáng ghét, “Dụ Lạc Ngâm, anh muốn khóc nhè sao?”

“… Fuck.” Ngón tay Dụ Lạc Ngâm khẽ gõ lên bàn, hơi quay đầu đi che giấu sự bực bội, “Tôi đi hút một điếu thuốc.”

“Không được.” Bạch Tầm Âm nhíu mày, vô tình từ chối lời này của anh, “Anh đã nói sẽ không hút thuốc lá trước mặt tôi.”



Là ‘lần đầu tiên bên nhau’ hồi cấp ba, anh dỗ dành cô nên đã nói vậy.

Lúc ấy bản thân mình khốn nạn tới mức lời ngon tiếng ngọt gì cũng nói ra, giống như không cần tiền, hứa rất nhiều lời mà không biết có làm nổi không.

Bảo sao Bạch Tầm Âm lại hận anh, ghét anh, không tha thứ cho anh.

Dụ Lạc Ngâm nhìn khuôn mặt nhỏ tinh xảo của thiếu nữ, khẽ cười khổ, “Em còn nhớ rõ sao?”

Bạch Tầm Âm cắn một miếng hoành thánh, đầu lưỡi bị nước dùng làm bỏng, không nhịn được nhíu mày xuýt xoa một tiếng, mơ hồ nói, “Còn nhớ.”

“Hiếm thật.” Dụ Lạc Ngâm cười, ngón tay vuốt ve ngón trỏ, “Vậy mà em còn nhớ mấy lời hồi tôi khốn nạn như vậy.”

Bạch Tầm Âm liếc anh một cái, “Thì ra anh cũng không phải người không biết xấu hổ.”



Sao đột nhiên lại mắng chửi người thế chứ?

Đôi mắt trong suốt nhìn người đàn ông đang kinh ngạc, cô gái nhỏ nghiêm túc nói, “Còn biết trước kia mình là tên khốn nạn.”

Haizz, Dụ Lạc Ngâm bất đắc dĩ, có chút mệt mỏi miễn cưỡng cười với cô.

Tuy rằng anh không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói đúng thật là vậy.

“Cho nên, bây giờ anh còn có thể khốn nạn hơn trước kia sao?” Cách lớp khói nghi ngút của đồ ăn, Bạch Tầm Âm nhìn anh chằm chằm, lẳng lặng nói, “Khí phách của trước kia đâu hết rồi hả Dụ Lạc Ngâm, bây giờ anh suy sụp như thế cho ai xem?”

Dụ Lạc Ngâm ngẩn người.

“Lúc ở phương Bắc, có rất nhiều người tỏ tình với tôi, vậy mà thỉnh thoảng tôi lại nhớ tới anh.” Đây là lần đầu tiên Bạch Tầm Âm nhắc đến chuyện của mình trước mặt Dụ Lạc Ngâm, chuyện hồi còn ở phương Bắc, cho dù Dụ Lạc Ngâm không rõ nguyên nhân nhưng cũng muốn nghe nhiều hơn một chút, tham lam muốn tìm hiểu về quá khứ của Bạch Tầm Âm.

Anh nghe thấy cô nói tiếp, “Dụ Lạc Ngâm, tôi rất hận anh, nhưng tôi lại luôn mang anh ra để so sánh với bọn họ, có phải rất rẻ mạt hay không?”

Cổ họng Dụ Lạc Ngâm như nghẹn lại, không thể nói nên lời, chỉ có thể nhìn Bạch Tầm Âm.

Miệng cô nói những lời này, nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh, yên lặng ăn một miếng hoành thánh rồi thuật lại tâm trạng rối bời của mình khi đó, “Tôi hận anh, cũng hận chính bản thân mình tại sao chỉ bị người như anh hấp dẫn, anh thay đổi hình tượng bạn đời tương lai của tôi, rồi lại không chịu trách nhiệm về chuyện đó, Dụ Lạc Ngâm, anh chính là đồ khốn nạn.”

Dụ Lạc Ngâm không khỏi buồn cười, xem như cam chịu những lời Bạch Tầm Âm nói.

Anh chỉ là một tên khốn nạn, bại hoại, cô mắng không hề sai chút nào.

“Nhưng mà, lần này tôi trở về, gặp lại anh…” Bạch Tầm Âm dừng một chút, “Lại hiếm khi cảm thấy anh không khốn nạn như vậy.”

Dụ Lạc Ngâm bất giác nói câu, “Gì cơ?”

“Có lẽ là bởi vì nghề nghiệp của anh, bởi vì trách nhiệm của anh đối với công việc, lần đó tôi đã tra ra sau khi uống rượu không thể vào phòng kỹ thuật, tôi mới biết được, lần họp lớp đó anh không uống rượu.” Bạch Tầm Âm cười cười, “Đúng thật là buồn cười, so với chuyện anh giả bộ say để gạt tôi, tôi càng để ý tới việc anh có trách nhiệm với công việc, hạn chế bản thân không uống rượu hơn.”

Dụ Lạc Ngâm, “Âm…”

“Để tôi nói hết đã.” Bạch Tầm Âm cắt lời anh, đôi mắt màu trà nhìn anh chằm chằm, có chút cảm xúc nào đó khó nói nên lời, “Dụ Lạc Ngâm, điều này khiến tôi cảm thấy anh đã trưởng thành hơn sáu năm trước rất nhiều, cũng có trách nhiệm và nghiêm túc hơn, cho nên tôi cũng thấy anh thuận mắt hơn.”

Có vẻ nhận thấy được Bạch Tầm Âm muốn nói gì, trái tim Dụ Lạc Ngâm giống như bị một bàn tay vô hình nắm chặt, gần như sững sờ nhìn cô.

Khẩn trương tới mức hít thở thôi cũng khó khăn.

“Tôi vẫn muốn nói câu nói kia, bây giờ anh đã mạnh mẽ hơn nhiều so với sáu năm trước.” Bạch Tầm Âm thu hồi ánh mắt, ra vẻ không có việc gì tiếp tục ăn, “Nhất thời ngoài ý muốn và thất bại đều không là gì cả, lúc ấy anh không hề sợ hãi lại còn kiêu ngạo – đừng nói với tôi rằng, bây giờ anh đã tiến bộ nhưng tư duy lại lùi bước đấy nhé.”

Chậm rãi hiểu ra ý trong lời cô, ngón tay đặt trên đầu gối của Dụ Lạc Ngâm cuộn tròn.

Anh nhìn cô gái đang cúi đầu ăn hoành thánh, hơi nóng bốc lên khiến vành tai đỏ bừng, anh khẽ cười – không phải là muốn an ủi anh thôi à, sao phải quanh co lòng vòng vậy làm gì?

Nhưng khoé môi lại không nhịn được cong lên, bởi vì cuối cùng anh cũng biết, Bạch Tầm Âm vẫn còn nhớ thương anh.

Cho dù thế nào, cô cũng còn để ý tới anh.

“Âm Âm.” Dụ Lạc Ngâm khẽ gọi cái tên quen thuộc của cô, giọng nói lành lạnh hơi khàn, “Cảm ơn em.”

Vì rất nhiều lần, ví dụ như sáu năm trước hay là sáu năm sau, Bạch Tầm Âm đều có thể ‘không so đo hiềm khích trước đây’ an ủi anh, nói ra mấy cái ưu điểm của anh…

“Em đã nói đấy, con người ai rồi cũng thay đổi, sáu năm đủ để suy nghĩ của một mình thoát thai hoán cốt, cho nên…” Dụ Lạc Ngâm nhìn cô chằm chằm, cắn đầu lưỡi nuốt vài lời ‘vượt rào’ vào trong bụng, đổi thành, “Cho nên nếu có thể, tôi muốn thay Dụ Lạc Ngâm khốn nạn của sáu năm trước nghiêm túc nói lời xin lỗi với em.”

“Không cần.” Bạch Tầm Âm nuốt một ngụm canh, ngước mắt nghiêm túc nhìn anh, “Tôi đã tha thứ cho anh rồi.”

Lần này, cô thật sự đã buông bỏ được rồi.

Dụ Lạc Ngâm sửng sốt, cầm lòng không đậu nói lắp, “Thật, thật sao?”

Anh có điều cố kỵ, bởi vì sáu năm trước, cô gái nhỏ cũng từng nói đã tha thứ cho anh nhưng rồi lại bỏ anh đi mất… sáu năm trời không thể gặp cô lấy một lần.

“Thật.” Bạch Tầm Âm khẽ cười, cô nhìn ra được sự vui mừng không giấu nổi dưới lớp vỏ bình tĩnh kia của anh, mơ hồ có thể nhìn thấy thiếu niên khí phách của sáu năm trước.

Văn nhã, bại hoại, tuấn tú, khiến người ta vừa yêu vừa hận… nhưng vẫn là người duy nhất khiến cô rung động sau bao nhiêu năm.

Trong hoàn cảnh quen thuộc, tiếng ồn ào vang lên bốn phía, là pháo hoa chân thực của cuộc sống này. Bỗng nhiên Bạch Tầm Âm cảm thấy, mình không muốn phân cao thấp với chính mình nữa.

“Dụ Lạc Ngâm.” Cô dừng lại một chút, “Chúng ta ở bên nhau đi.”

Cô vẫn còn thích anh, thật sự rất thích anh, cho nên cô không muốn làm bản thân mình khó xử thêm nữa.

Nói như vậy không phải vì Dụ Lạc Ngâm, mà là vì chính cô.

Sáu năm trước, thiếu niên con cưng của trời cho dù có đáng ghét đến đâu thì cũng là ‘người trong mộng’ của cô.

Bạch Tầm Âm khao khát anh, muốn có được anh.

Sở dĩ chọn hôm nay để nói ra lời này là vì cô bỗng chợt nhận ra rằng – cuộc sống vĩnh viễn không thể biết trước được giữa ‘ngày mai’ và chuyện ‘ngoài ý muốn’ cái nào sẽ tới nhanh hơn.

Cho nên, vào lúc có thể nắm bắt được, có thể có được, Bạch Tầm Âm muốn đối xử tốt với bản thân mình hơn một chút.

Tác giả có lời muốn nói:

Chó Dụ: Mừng đến điên rồi!
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!