Lạc Thanh Chu nhìn phía trước, trầm mặc một lát, đột nhiên dừng bước đứng dưới một cây đại thụ, lập tức xoay người, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, cúi đầu hôn miệng nhỏ của nàng một chút, nhấc lên tay hai người đang nắm chung một chỗ, đặt ở trước mắt của nàng, nói:
- Hiểu không?
Bách Linh giật mình, ánh mắt nhìn tay hai người đang giữ lại cùng nhau, vẻ mặt hốt hoảng một chút, bờ môi giật giật, muốn nói lại thôi.
- Đương nhiên, còn có nguyên nhân khác.
Lạc Thanh Chu nắm tay nàng, tiếp tục chậm rãi đi thẳng về phía trước, ánh mắt nhìn bóng đêm trước mặt nói:
- Đại tiểu thư chỉ là tính cách thanh lãnh, đối với ta cũng không có không tốt. Ta và nàng bái đường, đã bái thiên địa, đã là phu thê. Dù chuyện này nàng chủ động nói, trong lòng ta cũng có chút không bỏ. Huống chi, ta cũng không phải hàng hóa, nào có nhường tới nhường lui. Nếu nàng trực tiếp bỏ ta, ta không có bất cứ ý kiến gì, nhưng nàng nếu muốn đem ta tặng cho người khác, vậy liền...
Nói đến đây, hắn ngừng một lúc, lại nói:
- Còn có, ta cảm thấy chuyện này ảnh hưởng đến danh dự Nhị tiểu thư quá lớn. Đương nhiên, nàng sẽ không để ý những cái kia, nhưng nếu nàng thành thê tử của ta, lại luôn bị người ở sau lưng chỉ trỏ, ta sẽ rất khó chịu. Mà... Nhị tiểu thư quá nhu nhược, bây giờ ta còn không cách nào bảo hộ nàng. Ta còn có một ít chuyện, không có làm xong, cần một chút thời gian.
Bách Linh trầm mặc một chút, nói:
- Cô gia, thật ra có biện pháp, có thể giải quyết những vấn đề mà người nói.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng hỏi:
- Biện pháp gì?
Bách Linh dừng bước lại, ánh mắt sáng rực mà nhìn chằm chằm vào hắn nói:
- Chờ cô gia sang năm thi Hương cao trung liền mang theo công danh. Đến lúc đó, có thể không cần bị tiểu thư bỏ, trực tiếp... Tái giá một cái. Như vậy là có thể tránh khỏi chuyện xấu muội muội cướp đoạt tướng công tỷ tỷ phát sinh, cô gia cảm thấy thế nào?
Lạc Thanh Chu ngẩn ngơ, lập tức trách mắng:
- Nói bậy.
Nói xong, Lạc Thanh Chu tiếp tục lôi kéo Bách Linh đi thẳng về phía trước, trầm mặc xuống.
Bách Linh nín cười nhìn lén hắn một chút, nói:
- Trong lòng cô gia hiện tại có phải đang nghĩ, 【 Bách Linh nha đầu này thật sự khéo hiểu lòng người, quá đáng yêu, nàng làm sao biết ta nghĩ như vậy? Chẳng lẽ có thể nhìn thấu tâm tư của ta? Thật yêu nha đầu này! 】 hay không? Cô gia, đúng hay không, trong lòng ngươi có phải đang nghĩ như vậy hay không?
Lạc Thanh Chu: - ...
- Cô gia không nói lời nào chính là chấp nhận.
Bách Linh cười hì hì tới gần hắn, lần đầu tiên chủ động đem gò má dán lên cánh tay hắn, giòn tiếng nói:
- Cô gia, chỉ cần người cố gắng, về sau tất cả tiểu thư nha hoàn Tần gia đều là của cô gia. Bao gồm cả....
- Ngươi?
Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn về phía nàng.
Bách Linh cười nói:
- Đương nhiên bao gồm cả ta rồi, còn có... Thiền Thiền.
Lạc Thanh Chu giật mình, không có nói tiếp, tựa hồ rơi vào trầm tư.
Hai người tay trong tay dạo bước dưới đêm tối bên trong Tần phủ.
Mặc dù có nha hoàn hạ nhân nhìn thấy, cũng sẽ tránh đi xa xa.
Lúc gần đến Mai Hương uyển, Bách Linh dùng sức tránh ra khỏi, nói nhỏ:
- Cô gia, về sau đừng lại khi dễ ta ngay trước mặt Thiền Thiền.
Lạc Thanh Chu nói: