Thiếu nữ ở lại một hồi, thấp giọng nói:
- Ta... Ta thể, không lạnh...
Lạc Thanh Chu đưa tay nắm chặt bàn tay nhỏ của nàng, sau đó đặt bàn tay nhỏ của nàng lên má mình, nói:
- Nhìn xem, chính ngươi chắc cảm giác được, mặt của ta nóng, tay của ngươi là lạnh. Ngươi bình thường thân thể vẫn luôn lạnh, ngươi không phát hiện ra sao?
Đêm đó Thần hồn của hắn xuất khiếu có thể nhìn thấy rõ ràng toàn thân thiếu nữ này ngưng kết băng tinh, ngay cả khí tức bốn phía cũng ngưng kết băng tinh, làm sao có thể không lạnh?
Hơn nữa chỉ cần nàng tới gần Tần nhị tiểu thư, Tần nhị tiểu thư sẽ cảm nhận được rõ ràng.
Mắt thiếu nữ lộ ra vẻ bối rối, thân thể chậm rãi rụt lại vào phía trong, miệng vẫn thấp giọng quật cường nói:
- Không, không lạnh...
Lạc Thanh Chu không tiếp tục nhiều lời, khuyên nhủ:
- Dù sao ban đêm ngươi đừng đi trồng hoa nữa, không tốt cho thân thể ngươi. Nghe Bách Linh nói, kiếm pháp của ngươi mặc dù lợi hại, nhưng thật ra ngươi căn bản cũng không có luyện qua võ, thể chất của ngươi rất yếu, không phải đêm đó mắc mưa cũng nhảy mũi phát run sao. Hạ Thiền, chuyện này, không cần thiết cậy mạnh, cũng không cần trốn tránh. Ta nói, cũng không phải chế giễu ngươi, chỉ là quan tâm ngươi. Còn chuyện kiếm tiền, chờ thân thể dưỡng tốt lại nói. Mà nói thật, ngươi thật sự không cần thiết liều mạng kiếm tiền như vậy. Nếu như ngươi cần tiền, ta có thể cho ngươi.
Ngừng tạm, hắn lại nói:
- Đương nhiên, bây giờ ta không có bao nhiêu tiền. Nhưng ta rất nhanh sẽ có tiền, đến lúc đó, có thể cho ngươi rất nhiều. Ngươi cảm thấy thế nào?
Thiếu nữ đưa lưng về phía hắn, nhìn vào trong, yên lặng hồi lâu, mới thấp giọng nói:
- Không muốn... Không muốn ngươi... Ta, chính ta tự...
Nàng mới không muốn ăn bám, để hắn nuôi nàng đâu.
Hắn rõ ràng ở rể.
Người ở rể mới là ăn bám.
Nàng muốn tự mình cố gắng kiếm tiền, làm cho hắn vĩnh viễn ăn cơm của nàng.
Cùng lúc đó.
Trong cung điện nhỏ khác của Phủ thành chủ.
Nam Cung Hỏa Nguyệt một bộ váy đỏ, đang ngồi quỳ, hai chân thon dài ngồi trước án thư, đang nghiêm túc xem hai hiệp chuyện xưa Tần nhị tiểu thư mang tới.
Khi xem đến tam anh chiến Lữ Bố, lập tức nhịn không được mở miệng nói:
- Lữ Phụng Tiên này đường đường là một anh hùng, chỉ tiếc chưa gặp minh chủ, lại làm bạn với những củi mục kia, đáng tiếc.
Lập tức lại thở dài:
- Nhưng với tính cách của hắn, cho dù là Tào Mạnh Đức, chỉ sợ cũng không khống chế được.
Tần nhị tiểu thư một bộ váy áo trắng thuần, nhu nhu nhược nhược ngồi quỳ chân bên cạnh, nghe vậy ôn nhu nói:
- Đáng tiếc hắn không có gặp được Trưởng công chúa. Nếu dưới trướng Trưởng công chúa, chuyện gia nô ba họ kia đương nhiên sẽ không xảy ra. Trưởng công chúa chỉ cần thủ đoạn nhỏ, hắn tự sẽ tâm phục khẩu phục, làm việc cho Trưởng công chúa.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn thấy dòng chữ nhỏ cuối trang kia “Muốn biết chuyện tiếp theo như thế nào, xin nghe hạ hồi phân giải”, lúc đầu hô hấp chậm lại, có chút tức giận, nhưng nghe được lời nàng nói, lại quay đầu nhìn nàng cười nói:
- Tần nhị tiểu thư xem không giống như người biết nịnh nọt.
Tần Vi Mặc cúi đầu ôn nhu nói:
- Dân nữ từ nhỏ đến lớn, chưa hề nịnh nọt qua bất cứ người nào. Cho nên, vừa rồi, đều là lời nói thật. Dựa vào sự thông minh cùng bản lĩnh của Trưởng công chúa, muốn hàng phục Lữ Phụng Tiên kia, đương nhiên là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nam Cung Hỏa Nguyệt cười cười, cầm giấy tuyên trong tay, nhìn nàng nói:
- Chuyện xưa đúng là đặc sắc, chính là quá ngắn. Tần nhị tiểu thư trở về, nhớ kỹ viết nhiều thêm mấy hiệp. Đương nhiên, thân thể quan trọng nhất, ba ngày thế nào?
Tần Vi Mặc cung kính nói:
- Dân nữ cố gắng hết sức.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn chằm chằm gương mặt thanh lệ tái nhợt của nàng nhìn một lúc, đột nhiên cười nói:
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!