Lạc Thanh Chu nói:
- Vì sao?
Bách Linh thấp giọng nói:
- Tiểu thư không thích mùi người khác.
Nói rồi nàng đẩy cửa ra:
- Cô gia, vào nhanh đi. Giúp Thiền Thiền dùng khăn nóng lau trán, cổ, thân thể một chút.
Lạc Thanh Chu:
- ? ? ?
Bách Linh hì hì cười một tiếng:
- Cô gia, đùa ngươi. Lau trán lau cổ là được rồi, nơi khác, ngươi cũng không thể đụng loạn.
Nói xong, đẩy hắn vào, khua tay nói:
- Cô gia, ngươi phải chăm sóc Thiền Thiền thật tốt, ta phải đi xem tiểu thư.
- Ầm!
Sau lưng cửa phòng đóng lại.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, mới bưng chậu, đi tới trước giường.
Trong phòng màn cửa kéo ra, tia sáng rất tối.
Thiếu nữ lạnh lùng kia nằm trên giường, quấn mình trong chăn, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ đỏ nóng bừng và tóc dài đen nhánh.
Đôi tròng mắt kia ngơ ngác mở to, đang thất thần nhìn qua trướng mạn trên đỉnh đầu, thấy hắn đi tới, mới nhìn về phía hắn.
Lạc Thanh Chu vắt khô khăn mặt, đi đến trước giường nói:
- Bách Linh phải đi xem đại tiểu thư, cho nên nói ta tới chăm sóc ngươi. Ta giúp ngươi đắp trán, lau cổ, có được không?
Ánh mắt thiếu nữ ngơ ngác nhìn hắn, giống như bị nóng đến choáng váng, không nói gì, cũng không hề động.
Lạc Thanh Chu không tiếp tục do dự, khăn mặt đặt trên trán của nàng, lau sạch nhè nhẹ một hồi, rồi chuyển xuống, lau sạch cổ của nàng, ôn nhu an ủi:
- Không có chuyện gì, phát sốt mà thôi, hẳn là mấy đêm rồi mệt nhọc, nghỉ ngơi một ngày là khỏe.
Lạc Thanh Chu tới chậu nước giặt khăn mặt, sau đó tới ngồi lên cái ghế bên cạnh giường, nói:
- Tay, cánh tay cũng lau một chút có được không? Như vậy có thể giúp ngươi giải nhiệt, sẽ không quá khó chịu.
Thiếu nữ vẫn ngơ ngác nhìn hắn như cũ, không nói gì.
Lạc Thanh Chu lại nhìn nàng vài lần, tay vươn vào trong chăn, lấy tay nhỏ nàng ra, xắn tay áo của nàng lên, bắt đầu dùng khăn mặt nhè nhẹ lau sạch.
Lau xong bên này, lại lau bên kia.
Sau một lúc lâu, lại bắt đầu lau từ cái trán tới cổ.
Thiếu nữ từ đầu đến cuối đều ngơ ngác nhìn hắn, không nói gì, không hề động, dịu dàng ngoan ngoãn, ốm yếu khiến người đau lòng.
- Thật ra lúc phát sốt, chăn mền không thể đắp quá dày, phải giải nhiệt.
Lạc Thanh Chu buông khăn mặt xuống, xốc chăn mền trên người nàng xuống, đặt bên trong, chỉ đắp cho nàng một tầng chăn mền thật mỏng.
- Hạ Thiền, ngươi nếu lạnh cứ nói, lúc thân thể phát sốt, có đôi khi nóng hổi phát nhiệt, có đôi khi sẽ phát lạnh.
- Nhắm mắt lại đi, nghỉ ngơi thật tốt, chờ ngươi tỉnh ngủ sẽ khỏe hơn.
- Đúng rồi, Bách Linh nấu thuốc cho ngươi chưa? Có gọi đại phu đến xem chưa?
Lạc Thanh Chu nói một mình trong chốc lát, chuẩn bị đứng dậy đi tìm Bách Linh hỏi một chút.
Lúc này, thiếu nữ trên giường rốt cục mở miệng:
- Không... Không ăn, thuốc... đắng...
Lạc Thanh Chu đưa tay lên sờ trán của nàng, vẫn còn nóng hổi, nói:
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!