Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn hắn một chút, đột nhiên nghe được trong lòng của hắn nói: 【 Thao, lão tử một ngày cũng không muốn làm loại việc mệt chết người này nữa. Cả ngày tính tính tính, cả ngày nơm nớp lo sợ, ngày đêm vất vả, mệt thở không ra hơi, ngay cả thời gian ra ngoài uống rượu hoa cũng không có. Cứ ném cho tiểu tử này làm đi, mệt chết hắn đi, xem hắn còn có thời gian còn có tinh lực đi khi dễ khuê nữ nhà ta và nha hoàn trong phủ không! 】 .
Lạc Thanh Chu: - ...
- Thanh Chu, sản nghiệp Tần phủ của ta, cũng không ít hơn sản nghiệp Thành Quốc phủ bao nhiêu. Ngươi nếu nguyện ý, sau này chuyện của Tần gia, đều do ngươi quản lý. Sau này thương hội Mạc Thành và đại hội gia tộc, ngươi cũng có thể dựa vào thân phận gia chủ Tần gia đi tham gia. Đến lúc đó ngồi cùng bàn cùng mâm với Lạc Diên Niên Thành Quốc phủ kia, chẳng phải sung sướng!
Tần Văn Chính tiếp tục dụ hoặc.
Lạc Thanh Chu cúi đầu cung kính nói:
- Đa tạ nhạc phụ đại nhân tín nhiệm, nhưng Thanh Chu vẫn là câu nói kia, Thanh Chu đối với mấy thứ này, thật không có bất kỳ hứng thú gì. Thanh Chu đối với việc quản lý sản nghiệp, cũng không có bất kỳ kinh nghiệm nào. Thanh Chu hiện tại một lòng chỉ muốn đọc sách, còn xin nhạc phụ đại nhân mời cao minh khác.
Đồ đần mới bị ngươi lừa!
Tần Văn Chính thấy thái độ hắn kiên quyết, yên lặng một hồi, đành phải thở dài một hơi:
- Được rồi, ngươi đã không nguyện ý, vậy thì thôi, ta cũng không miễn cưỡng ngươi. Đến lúc đó ta truyền vị trí gia chủ lại cho Nhị thúc ngươi. Sang năm ngươi thi Hương xong, nhị ca ngươi khảo thí xong, chúng ta sẽ dẫn Vi Mặc đi kinh đô chữa bệnh. Nếu như lúc đó ngươi rảnh thì cùng đi đi.
Lạc Thanh Chu cúi đầu, không lập tức trả lời.
Chuyện sang năm, ai biết trước được.
Đại thù báo trước rồi quyết định đi.
Tần Văn Chính lại nhíu mày nói:
- Đúng rồi Thanh Chu, sáng nay Trưởng công chúa phái người đến, gọi Vi Mặc đi, hình như vì chuyện xưa tối hôm qua. Ngươi cảm thấy, Vi Mặc sẽ có chuyện gì không?
Lạc Thanh Chu cung kính nói:
- Nhạc phụ đại nhân yên tâm, Nhị tiểu thư thông minh lanh lợi, không sao đâu.
Tần Văn Chính nghe vậy, lúc này mới thở dài một hơi, nói:
- Được rồi, không trì hoãn thời gian của ngươi, trở về đọc sách đi.
- Thanh Chu cáo từ.
Lạc Thanh Chu lui ra.
Lập tức vội vàng đi Linh Thiền Nguyệt cung.
Vừa rồi Bách Linh nói buổi sáng Hạ Thiền trở về đột nhiên ngất đi, lúc ấy phải tới đây, Chu quản gia còn đang chờ, cho nên hắn không hỏi nhiều, không biết nha đầu kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Hắn phải nhanh đi nhìn xem.
Đi vào Linh Thiền Nguyệt cung, Bách Linh đang bưng một chậu nước nóng trong phòng bếp đi ra, chuẩn bị vào nhà, nhìn thấy hắn, vội vàng nhăn mày kêu lên:
- Ai nha, cô gia, mau tới, người ta bưng không nổi, thật nặng.
Lạc Thanh Chu đi tới giúp nàng bưng, hỏi:
- Hạ Thiền cô nương thế nào? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Bách Linh dẫn hắn vào nhà, nói:
- Thiền Thiền ngã bệnh, trán nóng, thân thể cũng rất nóng, có thể là mấy ngày nay mệt nhọc quá độ.
Lập tức đứng ở cửa cầu khẩn nói: