Tần Vi Mặc cười nói:
- Tỷ phu thần cơ diệu toán, hết thảy đều như tỷ phu dự liệu, cũng không có gì sai lầm.
Lập tức lại cười duyên nói:
- Tỷ phu, ngươi muốn ban thưởng gì?
Lạc Thanh Chu nhìn mắt nàng như làn thu thuỷ nhẹ nhàng nói:
- Người trong nhà, muốn ban thưởng gì chứ.
Dừng một chút, lại nói:
- Đúng rồi Nhị tiểu thư, chút nữa để Thu nhi đi chỗ ta một chuyến.
Vừa nghe lời này, nụ cười trên mặt Tần Vi Mặc, hơi ngẩn ra.
Thu nhi bên cạnh đỡ nàng, nghe vậy sửng sốt mấy giây sau, gương mặt trên “Bá” đỏ bừng, ngượng ngùng cúi đầu.
Châu nhi cầm theo đèn lồng đi phía trước, nhịn một chút, chung quy là nhịn không được cười lạnh nói:
- Cô gia quả nhiên là coi trọng Thu nhi, nhanh như vậy liền không nhịn được muốn để Thu nhi đi thị tẩm sao?
Thu nhi lập tức xấu hổ chân tay luống cuống.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, vội vàng nói:
- Ta để Thu nhi cô nương đi qua, là có thứ muốn cho nàng.
Châu nhi hừ lạnh nói:
- Cô gia tính toán thật là chuẩn, Thu nhi mấy ngày nay vừa lúc là kỳ an toàn.
- Châu nhi, đừng nói bậy!
Thu nhi xấu hổ muốn chôn đầu xuống đất.
Lạc Thanh Chu không để ý đến nàng, xích lại gần bên tai Tần nhị tiểu thư thấp giọng nói:
- « Tam Quốc Diễn Nghĩa » ta lại viết hai hiệp, Nhị tiểu thư đêm nay sau khi cầm về, nhớ kỹ lại sao chép một lần. Trưởng công chúa nhìn ba hiệp trước đó có thể sẽ còn muốn.
Tần Vi Mặc lúc này mới kịp phản ứng.
Lạc Thanh Chu lại thấp giọng nói:
- Gian tế kia còn bên chỗ mẫu thân ngươi, đoán chừng còn không biết đêm nay xảy ra chuyện. Nhị tiểu thư quyết định xử trí như thế nào?
Tần Vi Mặc bị hắn nói chuyện hà hơi khiến lỗ tai ngứa một chút, toàn thân như nhũn ra, thấp giọng nói:
- Vi Mặc đã đem chuyện này nói cho mẫu thân và phụ thân biết, đêm nay bọn họ sẽ xử lý. Tỷ phu, đêm nay...
- Đêm nay ta có việc.
Lạc Thanh Chu biết được thiếu nữ này đang chờ mong cái gì.
Nhưng hắn không thể mỗi đêm đều đến.
Mà thiếu nữ này đêm nay tinh thần nhìn tốt hơn nhiều, chờ ngày mai hắn lại cho nàng phục dụng hai giọt linh dịch, nhìn hiệu quả lại nói.
- Tỷ phu...
Tần nhị tiểu thư vểnh vểnh miệng nhỏ, ánh mắt yếu ớt.
Lạc Thanh Chu phất phất tay nói:
- Nhị tiểu thư, ta đi trước.
Nói xong, tăng tốc nhanh chân rời khỏi.
Lúc đi qua Linh Thiền Nguyệt cung, Bách Linh đang đứng chờ hắn ở cửa, thấy hắn tới, vội vàng giơ vòng ngọc trên cổ tay lên lung lay, cười nói:
- Cô gia, đẹp không?
Lạc Thanh Chu nói: