Thiếu nữ lạnh lùng theo phía sau, ánh mắt nhìn về nơi khác, không có để ý đến nàng.
Trong lòng âm thầm tính toán số bạc vừa rồi hắn tiêu.
Quá đau lòng.
Yến hội giải tán.
Từng chiếc xe ngựa lần lượt từ quảng trường phủ thành chủ rời đi.
Tần Văn Chính dẫn theo người nhà vừa xuống bậc thang, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng của Lạc Diên Niên:
- Văn Chính huynh dừng bước.
Tần Văn Chính dừng bước lại, xoay người nhìn hắn.
Tống Như Nguyệt bên cạnh sắc mặt lập tức trầm xuống, đỡ nữ nhi bên cạnh tiếp tục đi tới phía trước, nói:
- Vi Mặc, đi, đi, chúng ta lên xe ngựa trước.
Tần Xuyên theo sau lưng.
Đợi ba người rời khỏi, Lạc Diên Niên mới đến gần nói:
- Văn Chính huynh, đêm nay lệnh thiên kim thật khiến người lau mắt mà nhìn. Ngay cả Trưởng công chúa, cũng động lòng quý tài.
Tần Văn Chính lạnh mặt nói:
- Lạc huynh có lời cứ nói, ta chút nữa còn phải bồi phu nhân và nữ nhi đi dạo chợ đêm.
Lạc Diên Niên chắp tay, nghiêm mặt nói:
- Đêm nay lời phu nhân Tống gia nói, hi vọng Văn Chính huynh không cần để trong lòng. Lạc mỗ có thể thề, những thi từ kia tuyệt không phải Thành Quốc phủ ta xuất ra. Đêm nay thành chủ phái người đi điều tra trong phủ ta, phu nhân ta ngày mai cũng sẽ bị thẩm vấn, đến lúc đó tự nhiên chân tướng sẽ rõ ràng.
Tần Văn Chính nghiêng mắt nói:
- Còn có chuyện gì không?
Lạc Diên Niên thở dài:
- Tần Lạc hai nhà chúng ta, vốn là quan hệ thông gia, tổ tiên lại là thế giao, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, Thành Quốc phủ ta sao có thể làm ra chuyện như vậy?
Vẻ mặt Tần Văn Chính cười lạnh:
- Có vài người, mặt ngoài nhìn thấy là người khiêm tốn, sau lưng không chừng làm ít nhiều chuyện dơ bẩn thối tha. Lúc trước Thành Quốc phủ các ngươi hối hôn, đẩy con thứ ra cho đi ở rể, bắt đầu từ lúc kia, hai phủ chúng ta đã không có bất kỳ quan hệ gì
- Lạc Diên Niên, hối hôn chúng ta nhịn, trên phương diện làm ăn rất nhiều chuyện ta cũng không muốn tranh. Con thứ của ngươi kia bây giờ ở Tần phủ ta sống rất tốt, lúc đầu ngươi không coi hắn là người Thành Quốc phủ ngươi, cho nên ta hi vọng từ giờ trở đi, ngươi tốt nhất quên hắn. Trong phủ ngươi nếu như còn có tiểu nhân bẩn thỉu muốn làm việc gì hại hắn, đến lúc đó đừng trách Tần mỗ trở mặt vô tình.
Nói xong, Tần Văn Chính phẩy tay áo bỏ đi.
Lạc Diên Niên đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng hắn đi xa, yên lặng một lát, xoay người, nhìn về phía phủ thành chủ vẫn đèn đuốc sáng trưng.
- Lão gia, tên chó... Người kia nói gì với ngươi?
Trên xe ngựa.
Tống Như Nguyệt trầm mặt hỏi, kém chút trước mặt nữ nhi mắng ba chữ “tên chó chết”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!