“Trưởng quản, ngươi muốn lấn át Lạc gia ta sao?”. Lạc Tuyết Dung tức giận quát lớn một tiếng.
“Hahaha, Lạc Tuyết Dung?”. Đáp lại, trưởng quản cười lạnh một cái rồi đáp. “Ngươi nghĩ Lạc gia mạnh lắm sao?”.
“Nếu Lạc gia không quen biết với cường giả khắp nơi thì bây giờ còn tồn tại được sao?”.
“Ở đây là Nam Hoang Sơn Mạch, cho dù ta giết ngươi thì sao?”.
“Chẳng nhẽ, Lạc gia muốn cùng Thiên Bảo Các, cùng thánh nữ là thù?”.
“Ngươi….”. Lạc Tuyết Dung tức giận quát.
“Khỏi cần nhiều lời, trực tiếp động thủ đi”. Trưởng quản ánh mắt liếc nhìn Lạc Tuyết Dung rồi phất tay ra hiệu.
Ngay sau đó, năm mươi người tế ra vũ khí rồi lao lên, khí thế hùng hồ đuổi giết đệ tử của Lạc gia.
Mặc dù người của Thiên Bảo Các đông hơn nhiều nhưng đệ tử Lạc gia không vì thế mà sợ hãi, bọn họ tay nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt kiên định nhìn đám người kia lao lên rồi quát lớn. “Bảo vệ tiểu thư”.
“Kẻ xâm phạm Lạc gia, giết”.
Nhìn hai bên đánh giết, Tiểu Huyền quỳ dưới đất, toàn thân sợ hãi run lên kịch liệt. Vẻ mặt lúc này hoàn toàn tái xanh không một giọt máu. Tiểu Huyền nhìn Lạc Tuyết Dung lâm vào đường cùng nên khóc rống lên.
“Trưởng quản, đại nhân”. Tiểu Huyền vừa quỳ vừa lết lại ôm chặt chân của tổng quản rồi thều thào nói. “Xin ngươi tha mạng cho tiểu thư”.
“Hahaha, chuyện này ta phải cảm ơn ngươi”. Đáp lại, trưởng quản một chân đạp văng Tiểu Huyền qua một bên rồi cười nói. “Nếu ngươi không nói thì chuyện này đã không xảy ra”.
“Tất cả đều tại ngươi”.
“Không… không… không phải ta”. Tiểu Huyền sợ hãi, toàn thân run rẩy kịch liệt, ánh mắt hoảng loạn nhìn Lạc Tuyết Dung rồi nói. “Tiểu thư, không phải tại ta”.
“Là tổng quản gạt ta”.
“Không phải ta”.
Nhìn Tiểu Huyền thành bộ dáng như thế này, Lạc Tuyết Dung khóe miệng có chút đắng chát, trong đầu nàng lúc này rất giận nhưng Tiểu Huyền đi theo nàng từ nhỏ đến giờ, nàng biết tính cách Tiểu Huyền như thế nào.
Nàng lúc này tự trách bản thân hơn là trách Tiểu Huyền, vì bản thân không khuyên ngăn, không răn dạy được.
“Trưởng quản đại nhân, cầu xin ngươi”. Tiểu Huyền lết lại ôm chân tổng quản một lần nữa rồi cầu xin.
Nhưng đáp lại, trưởng quản nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo rồi nói. “Ngươi là cái thá gì mà muốn cầu cứu ta”.
“Chết đi”.
Nói xong, trưởng quản một tay vung kiếm đâm xuyên ngực Tiểu Huyền rồi hướng ánh mắt sát ý nhìn Lạc Tuyết Dung.
Trận chiến diễn ra chưa được hai phút, đệ tử của Lạc gia bị giết hại đã hơn năm người, bọn họ mặc dù đã dốc hết sức nhưng người của Thiên Bảo Các có thực lực mạnh hơn và đông hơn họ nên họ không thể chống cự được bao lâu.
“Tiểu thư, nhanh chạy đi”. Đám đệ tử dốc sức chống đỡ vừa quát lớn. “Bọn ta ở đây kéo dài thời gian, tiểu thư nhanh chạy đi”.
“Nhưng...”. Lạc Tuyết Dung ngập ngừng, nàng lúc này rất muốn chạy nhưng chạy rồi nàng sẽ cảm thấy cực kỳ áy náy nên có chút chần chừ.
“Tiểu thư, nhanh chạy đi”.
“Chạy mau”.
Nhìn họ dốc hết sức để bảo vệ mình, Lạc Tuyết Dung hai hàng nước mắt chảy xuống, nàng mặc dù không muốn nhưng lúc này nàng ở lại cũng không thay đổi được. Thân là một dược sư nên thực lực chẳng mạnh là bao, bây giờ ở lại chỉ chịu lấy cái chết mà thôi.
Nàng cắn răng, ánh mắt phẫn nộ nhìn trưởng quản một cái rồi quay người bỏ chạy.
“Hahaha, Lạc Tuyết Dung, ngươi nghĩ chạy được sao?”. Trưởng quản nhìn nàng bỏ chạy liền cười lớn một tiếng. “Người không có chút thực lực nào như ngươi muốn thoát được sao?”.
“Đuổi theo”.
Đám người của Thiên Bảo Các chia ra chuẩn bị đuổi theo thì đúng lúc này, đệ tử Lạc gia đã kịp thời phản ứng, bọn họ kịp thời chặn lại rồi quát lớn.
“Muốn đuổi theo tiểu thư thì trước tiên phải vượt qua bọn ta”.
“Hừ, đám người các ngươi đúng là ngu ngốc, vì một nữ nhân mà trên miệng lúc nào cũng một tiếng “Tiểu thư” hai tiếng “Tiểu thư””. Trưởng quản ánh mắt tức giận quát. “Các ngươi không thấy phiền sao?”.
“Vì một nữ tử chịu hi sinh thân mình sao?”.
Lời nói của trưởng quản rát đúng nhưng bọn họ không đáp lại, bởi vì Lạc gia đã giúp đỡ họ rất nhiều, họ cảm thấy may mắn khi là người của Lạc gia và có thể liều mình vì gia tộc, cho dù cấp bậc thấp thì sao?.
Lạc gia chưa bao giờ bỏ rơi họ, đây mới chính là thứ khiến họ có thể hi sinh bản thân để bảo vệ Lạc Tuyết Dung.
Lạc Tuyết Dung chạy ra ngoài thành, nàng nhìn thấy những bóng người quen thuộc đang tụ tập ở bên lề đường liền chạy lại gần bọn họ. Nàng muốn khẩn cầu những người kia giúp đỡ Lạc gia, muốn giúp nàng vượt qua đại kiếp.
“Trúc Thiên công tử, La Hành công tử, giúp ta”. Lạc Tuyết Dung chạy lại, gương mặt nàng ửng hồng, khóe mắt rưng rưng sắp khóc nói. “Trước đây ta đã giúp hai người rất nhiều, bây giờ có thể giúp ta được không?”.
Đáp lại, hai người kia nhìn nhau rồi âm thầm gật đầu một cái rồi đẩy nàng ngã ngửa ra sau rồi tức giận quát. “Lạc tiểu thư, ngươi nghĩ những ân tình đó đủ để ta hi sinh mạng sống?”.
“Thiên Bảo Các muốn giết ngươi, bọn ta đâu có điên mà nhúng tay vào?”.
“Ngươi không biết thế lực ở sau lưng Thiên Bảo Các mạnh như thế nào sao?”.
“Đừng nói là ta, ngay cả Lạc gia cũng không dám đụng vào”.
“Chuyện này ta không giúp được, đừng có liên lụy đến ta”.
“Cút đi”.
Quá ấm ức, quá buồn tủi, nàng nhớ lại lúc trước, hai người này bị thương rất nặng, nàng không cần họ mở lời cầu xin sự giúp đỡ mà trực tiếp ra tay cứu giúp mà không một chút suy nghĩ.
Nhưng bây giờ, nàng lâm vào hiểm cảnh thì bọn họ phủi lưng rời đi.
Không dừng lại, nàng nhìn qua những người khác, bọn họ lúc trước được nàng giúp đỡ rất nhiều. Nhưng khiến nàng cảm thấy hụt hẫng hơn, những người này thậm chí không nhìn nàng lấy một cái.
Bọn họ quay lưng lại với nàng, quên đi những ân tình lúc trước!
“Hahaha, là ta đa nghi”. Quá thất vọng, Lạc Tuyết Dung cười như người điên rồi nói. “Là do ta tin người quá đáng, tin tưởng các ngươi có ân sẽ báo đáp”.
“Nhưng không ngờ, lúc ta gặp khó khăn thì quay lưng lại với ta”.
“Cứu vật, vật còn biết trả ơn. Còn các ngươi thì quay lưng lại với người đã từng cứu mình, các ngươi không bằng loài cầm thú”.
Nhìn Lạc Tuyết Dung điên cuồng, đám người có chút chịu không được rồi quát. “Lạc Tuyết Dung, ngươi nghĩ mình là ai?”.
“Ở đây là Nam Hoang Sơn Mạch, người không có thực lực như ngươi là cái thá gì?”.
“Ở đây không phải Thanh Lan thành, không phải Lạc gia, ngươi lấy đâu ra cái quyền đó mà quát tháo ta?”.
“Không có Lạc gia bảo vệ, ngươi còn không bằng một con chó”.
“Đừng đứng đó chọc giận bọn ta, cút đi cho khuất mắt. Bằng không, không cần Thiên Bảo Các ra tay, mà là ta sẽ giết chết ngươi”.
“Cút”.
Quá phẫn uất, Lạc Tuyết Dung lau đi hai hàng nước mắt rồi nhìn đám người bằng ánh mắt nồng nặc sát ý. “Được, ta đã nhớ”.
“Lạc Tuyết Dung chỉ cần vượt qua đại nạn lần này, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho các ngươi”.
Nghe nàng nói vậy, đám người đột nhiên phá lên cười lớn, ánh mắt giễu cợt nhìn nàng rồi nói.
“Hahaha, ngươi nghĩ mình thoát được sao?”.
“Bị Thiên Bảo Các nhắm đến thì đừng bảo là ngươi, Thiên Địa cảnh cường giả cũng thoát không được”.
“Đừng ăn nói hàm hồ nửa, ở đó chờ chết đi”.
Lạc Tuyết Dung cắn chặt môi, nàng rất muốn giết bọn chúng nhưng thực lực nàng không sánh bằng bọn họ. Nàng bây giờ chỉ biết cắn răng chịu đựng mà thôi, lúc này nàng chỉ có thể chạy, chạy mà thôi.
Nhưng phải chạy đi đâu?!
Ở đây là Nam Hoang Sơn Mạch!
Trước sau gì đều là cửa tử!
Nàng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể chạy ra khỏi thành thì may ra mới có cơ hội sống sót.
Nàng vừa chạy, vừa nhớ đến những lời nói của Mạc Anh Nghiêm. Lúc này nàng mới thấy lời nói của hắn rất đúng. Nàng rời khỏi Lạc gia, rời Thanh Lan thành thì nàng chẳng là cái thá gì cả?
Nàng đã quá tự tin về bản thân và Lạc gia, nàng cứ nghĩ mình đi ra ngoài sẽ được những người xung quanh coi trọng như ở Thanh Lan thành. Nhưng không, mọi thứ diễn ra khiến nàng hối hận vô cùng.
Nàng nên tin tưởng vào Mạc Anh Nghiêm, tin tưởng vào những gì hắn nói!
Thế giới này cường giả vi tôn, con đường khắc nghiệt và xung quanh ẩn chứa vô vàn nguy hiểm và âm mưu. Bây giờ nàng đã trải qua loại cảm giác này.
Nhưng lúc này ngộ ra cũng đã quá muộn, chuyện đã xảy ra rồi nên không thể cứu vãn được. Nàng bây giờ chỉ có thể chạy, chạy để bảo vệ tính mạng. Nhưng nàng không biết sẽ đi về đâu cả.
Đúng lúc này, nàng đột nhiên nhớ đến lời nói của Đế Nguyên Quân lúc trước, nàng lấy ra tấm ngọc thạch mà hắn trước khi đi để lại. Và nàng thời gian trước từng nghe tin Đế Nguyên Quân đi về phía tây, tìm hung thú Mộc Cô Nhai. Đó là chỗ sâu của khu vực ngoài, nguy hiểm trùng trùng.
Nhưng đó cũng là hy vọng cuối cùng!
Nàng cắn răng chạy về phía tây, nàng đưa ngọc thạch lên rồi nhìn nó một cái rồi quát lớn. “Đế Nguyên Quân, cứu ta”.
Nói xong, nàng dùng lực bóp nát ngọc thạch, chợt, một cỗ lực lượng từ bên trong ngọc thạch phát ra bao bọc cơ thể nàng. Lúc này nàng cảm nhận được Đế Nguyên Quân đang ở đâu.
Nàng vừa chạy, vừa hy vọng Đế Nguyên Quân sẽ ra tay giúp đỡ!