Vì thế nên hãy ngẩng đầu mà đứng? Hỡi các thiên kiêu?!
Thanh âm lão giả bao trùm cả đấu trường khiến ngọn lửa ở trong tâm trí của mỗi người đều bùng lên. Tất cả thiên kiêu ban đầu còn cảm thấy tự trách vào bản thân lúc này đều đã được thức tỉnh.
Tất cả đều ngẩng đầu, trong ánh mắt hiện lên sự tự tin vốn có nhìn vè phía lão giả rồi đồng thanh cúi đầu thi lễ đáp.
“Đa tạ tiền bối đã chỉ dạy…”.
Thanh âm đó vang vọng khiến cả đấu trường càng ngày càng trở nên sôi nổi và bùng cháy. Ngay cả những người quan chiến cũng phải gật đâu và hò hét cổ vũ những người đó.
Nhìn những thiên kiêu quay người đi xuống khỏi lôi đài, ánh mắt lão giả bỗng hiện lên vẻ ngập ngừng và thầm nói.
“Biết chuyện này sẽ rất khó để vượt qua nhưng ta mong các ngươi hãy ghi nhớ những lời nói này của ta? Nếu có thể chấp nhận được sự thất bại thì con đường tu luyện của các ngươi sau này sẽ còn rộng mở hơn nữa…”
“Chứ đừng giống như ta?”
Đợi những thiên kiêu đó rời đi, lão giả đưa mắt nhìn hơn hai mươi người vẫn còn trụ lại thì lên tiếng nói lớn.
“Ta đánh giá cao sự tự tin của các ngươi? Bây giờ hãy chứng minh cho tất cả mọi người nhìn thấy năng lực và thiên phú của các ngươi?”
“Vòng thứ hai, bắt đầu?”
Lời nói của lão giả vừa dứt thì ngay lập lức, hai bảy thiên kiêu còn đứng tại đều đứng nghiêm chỉnh, ánh mắt họ nhìn lên cao lộ vẻ đầy mong chờ. Tuy trên gương mặt vẫn giữ được sự tự tin nhưng từ sâu thẳm trong ánh mắt lại hiện lên vẻ lo lắng.
Theo thanh âm của lão giả, lần lượt những thiên kiêu bắt đầu bước ra và thi triển công pháp mà mình vừa cảm ngộ.
Ngồi ở trên cao, những trưởng lão và Dược Vương Cốc thánh tử cũng có chút kinh ngạc vì những thiên kiêu này đã thật sự nắm được công pháp trong thời gian ngắn như vậy.
Họ có chút bất ngờ vì thiên kiêu ở một nơi hẻo lành này lại có khả năng cảm ngộ tốt đến như vậy.
Ban đầu họ có chút bất ngờ nhưng đứng trước màn thể hiện của tất cả thiên kiêu thì họ đã ngầm biết được mười người có năng lực cảm ngộ tốt nhất. Điều khiến họ bất ngờ nhất chính là người mà trong miệng ai ai cũng nói hắn là một tên phế vật nhưng bây giờ lại dễ dàng thi triển bộ công pháp một cách nhuần nhuyễn mà có lực đến như vậy.
Ngồi ở trên cao, Hùng Bá Đồ bật đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía Minh Hoàng lộ ra vẻ không thể tin được thốt ra.
“Không thể nào, tại sao một tên phế vật như hắn lại có thể cảm ngộ được công pháp đó?”
Không chỉ có mỗi Hùng Bá Đồ mà tất cả những người khác cũng phải kinh ngạc không thôi. Chỉ vừa rồi, bọn họ còn cho rằng Minh Hoàng vượt qua được vòng thứ nhất là nhờ Minh Ngọc và không tiếc lời hạ thấp, nhục mạ hắn.
Ngay khi vòng thứ hai bắt đầu, bọn họ nhìn thấy hắn không chủ động rút lui mà cùng những thiên kiêu khác bước lên một bước thì phá lên cười lớn. Bọn họ thậm chí không tiếc tuôn ra những lời nói thóa mạ và xem hắn giống như một trò cười.
Ngay từ ban đàu hắn trong mắt họ chỉ là một tên bại gia chi tử, là một tên phế vật bị người người khinh thường. Nhưng…
Hắn lúc này lại biến thành một con người hoàn toàn khác, từ một kẻ chỉ biết ăn chơi suốt ngày bây giờ lại biến thành một thiên kiêu có thiên phú cảm ngộ cao không kém những thiên kiêu của những gia tộc khác.
Khác với biểu cảm kinh ngạc và khó tin của những người khác. Minh Viễn cùng đồng minh lại nở ra một nụ cười đầy khinh thường khi nhìn vào những kẻ đã từng sĩ nhục Minh Hoàng.
Lúc này, Minh Viễn vẻ mặt đắc ý lên tiếng với giọng điệu châm chọc.
“Các ngươi cần gì phải bất ngờ như vậy? Minh Hoàng chỉ mới thể hiện thiên phú cảm ngộ mà các ngươi đã có biểu cảm như thế này rồi?”
“Con trai ta chỉ vừa mới tu luyện thời gian gần đây mà đã có thể sánh ngang được với thiên kiêu mà gia tộc các ngươi hết lòng bồi dưỡng. Chỉ là Minh Hoàng có thiên phú hơi tốt hơn thiên kiêu trong nhà các ngươi mà thôi?”
Bị ánh mắt cùng giọng điệu của Minh Viễn châm chọc, Hùng Bá Đồ tức giận chỉ tay về phía hắn rồi hạ thấp giọng nói.
“Minh Viễn, Minh gia các ngươi giấu thật là kỹ? Bên ngoài thì để Minh Hoàng làm ra những trò hạ lưu, ti tiện còn bên trong lại âm thầm bồi dưỡng?”
“Tâm cơ của ngươi thật khiến ta cảm thấy khinh thường?”
Đáp lại, Minh Viễn phá lên cười lớn một tiếng rồi nói.
“Chà, ngươi nói tâm cơ của ta thật đáng khinh? Vậy ta hỏi ngươi, tâm cơ của ngươi liệu có đáng khinh hay không?”
“Ngươi ngoài mặt thì lúc nào cũng nhã nhặn với những kẻ có thế lực lớn mạnh hơn còn đồi với những người thấp bé hơn thì không tiếc lời khinh thường, thậm chí còn lợi dụng và dùng lời nói để mua chuộc họ và sau cùng là hưởng lợi từ đó?”
“Ta tự hỏi ngươi đã gây ra không biết bao nhiêu gia tộc đã đổ máu vì những âm mưu của ngươi?”
Sau đó, Minh Viễn đưa mắt nhìn về phía Minh Hoàng đang bình tâm thi triển công pháp rồi nở một nụ cười đắc ý.
“Các ngươi mở miệng là thóa mạ, là khinh thường con trai ta nhưng các ngươi đâu biết được bản chất thật sự và thứ được ẩn giấu ở sau cùng? Các ngươi chỉ biết nhìn vào bề nổi ở bên ngoài, suy nghĩ thiển cận và lúc nào cũng tìm cách hạ thấp người khác để mua vui”.
“Trong mắt ta, các ngươi không khác gì những tên hề chỉ biết nhảy nhót mà thôi?”
Bị sỉ nhục, những người khác bắt đầu quay qua nhìn Minh Viễn với ánh mắt đầy sự tức giận rồi lên tiếng phản bác.
Hùng Bá Đồ liếc mắt nhìn Minh Viễn rồi phá lên cười lớn và nói với giọng điệu đầy tức giận.
“Minh Viễn, ngươi cho rằng để Minh Hoàng bộc lộ thiên phú ở đây thì có thể thay đổi được cục diện ngày hôm nay hay sao?”
“Cho dù hắn có thiên phú cảm ngộ hơn người thì như thế nào? Hắn cuối cùng cũng chỉ là một tên Ngưng Hải cảnh tầng thấp mà thôi?”
“Cứ cho hắn có thể vượt qua được vòng thứ hai thì qua vòng thứ ba thì có thể làm được gì? Dựa vào những gì ngươi vừa nói hôm nay thì những gia tộc khác sẽ bỏ qua hay sao?”
“Ngươi nghĩ con trai ngươi có thể sống khi ngươi đã chọc giận những gia tộc khác hay sao? Ta trố mắt nhìn xem con trai ngươi có thể làm được gì? Chỉ mong hắn đứng có chết quá thê thảm, nếu đúng là thế thì ngươi cà cả Minh gia sẽ trở thành trò cười cho cả Minh Vương thành?”
“Haha…”.
Bị Hùng Bá Đồ khiêu khích, Minh Viễn hừ nhạt một tiếng rồi làm ra dáng vẻ chẳng mảy may quan tâm và nói.
“Thế thì ngươi hãy rửa mắt mà xem? Rốt cuộc ta và Minh gia sẽ trở thành trò cươi hay là ngươi và Hùng gia?”
“Được… Được…”.
Hùng Bá Đồ nghiến chặt răng thốt ra.
“Nếu ngươi đã tự tin như vậy thì ta sẽ rửa mắt mà nhìn?”
Vòng thứ hai lết thúc với mười thiên kiêu có thên phú tốt nhất vượt qua. Trong số những người đó thì chỉ có Minh Hoàng và Minh Ngọc có thể vượt qua còn thiên kiêu của những gia tộc đồng minh đều đã thất bại.
Còn phía bên kia, thiên kiêu Hùng gia và những gia tộc đối nghịch đều dễ dàng vượt qua. Lúc này, tất cả ánh mắt của bọn họ đều tập trung về phía Minh Viễn và từ sâu thẵm trong ánh mắt họ đã xem hắn chính là cái gai ở trong mắt.
Thấy ánh mắt của những gia chủ khác nhìn Minh Viễn với ánh mắt đầy sự tức giận, Hùng Bá Đồ cười lạnh một tiếng rồi nói với giọng điệu châm chọc.
“Quả là không tệ, không ngờ thiên kiêu Minh gia có thể vượt qua được vòng thứ hai nhưng mà…”
Hắn liếc mắt nhìn qua Minh Viễn rồi nói tiếp.
“Ta không tưởng tượng được cái cảnh ngươi nhìn thấy cả hai người con đều bị giết mà không thể làm gì được? Tất cả cũng đều vì cái miệng của ngươi mà ra thôi?”
Sau đó hắn quay người, ánh mắt nhìn về phía Hùng Hoàng rồi nói với giọng điệu đầy đáng sợ.
“Hùng Hoàng, chỉ cần đối phương là người của Minh gia thì hãy giết chúng cho ta?”
Ngay lập tức, các gia chủ khác lên tiếng ra lệnh cho thiên kiêu gia tộc xem Minh Hoàng và Minh Ngọc chính là kẻ cần phải chết.
Thấy những gia tộc khác đều chuyển hướng về Minh gia, Hùng Bá Đồ không giấu được sự đắc ý liền cười lớn.
“Minh Viễn, ngươi chính là kẻ đã đẩy con của ngươi vào chỗ chết? Ngươi hiện tại và sau này chính là kẻ bị cả Minh Vương thành này khinh thường?”
“Haha…”