Vô tình bị người khác bóp chặt cổ khiến sắc mặt Đế Nguyên Quân đột nhiên tối sầm. Hắn muốn mở mắt ra để nhìn xem kẻ nào lại lớn gan như vậy nhưng hai mắt lại đau nhức vô cùng.
Bất giác, Đế Nguyên Quân tản mát ra tinh thần lực bao trùm cả căn phòng thì mơ hồ nhìn thấy được diện mạo của những người này.
Nghe giọng nói đầy tức giận cùng một cổ khí tức kỳ dị trên người tiểu nữ hài và viên đan dược thì hắn mới nhận thức được chuyện gì đang xảy ra.
Biết được viên đan dược này chính là thứ cứu mạng tiểu nữ hài nhưng Đế Nguyên Quân không vì thế mà cảm thông. Thay vào đó, hắn mạnh tay bóp chặt cổ tay của Minh Viễn rồi nói với giọng điệu lạnh lùng.
“Ta không cần biết con gái ngươi chết hay sống, ta cũng chẳng quan tâm lý do ngươi tức giận là gì? Ngươi thấy ta sẽ quan tâm sao?”
“Ngươi có từng thấy ta mở miệng cầu các ngươi cứu lần nào chưa? Ngươi nghĩ ta cần các ngươi cứu hay sao?”
“Đây là các ngươi chủ động đưa ta về và cho ta đan dược trị thương. Vậy mà bây giờ lại đổ lỗi lên đầu ta? Ai cho ngươi lá gan đó?”
Đế Nguyên Quân mạnh tay đẩy ngã Minh Viễn rồi đứng dậy, hắn quay đầu nhìn về phía Minh Ngọc rồi liếc qua nhìn Minh Huân một cái rồi trực tiếp đi ra ngoài trước ánh mắt đầy kinh hãi của đám người.
Sở dĩ họ kinh hãi như vậy là vì Minh Viễn chính là cường giả Thiên Địa cảnh, tuy ở trong thành không phải là người đứng đầu nhưng thực lực cũng thuộc dạng đỉnh lưu. Nhưng vừa rồi, hắn ta đã bộc phát thực lực và mạnh tay bóp chặt cổ Đế Nguyên Quân. Nhưng…
Hắn vậy mà bị Đế Nguyên Quân đẩy ngã một cách dễ dàng đến như vậy?
Thậm chí hắn còn chẳng bộc phát lấy khí tức nhưng Minh Viễn cảm nhận cơn đau từ trên cổ tay truyền tới.
Còn Minh Ngọc đứng ở bên cạnh đã không kiếm chế được mà run lên, ánh mắt cô đã không giấu được sự phấn khích. Nhìn cha, một người có thực lực rất mạnh ở trong thành nhưng lại bị một người đẩy ngã dễ đến như vậy.
Nhanh chóng thu lại sự phấn khích của mình, cô đưa mắt nhìn Đế Nguyên Quân đang đứng nhìn ở bên ngoài sân lớn thì quay qua nhìn cha một cái rồi chạy ra ngoài.
“Cha hành động lỗ mãng quá rồi, nếu như chọc giận vị tiền bối này thì hậu quả rất khôn lường?”
Đi ra bên ngoài, Minh Ngọc cung kính đứng sau Đế Nguyên Quân rồi cúi đầu thi lễ, nói.
“Mong tiền bối bớt giận, tất cả là lỗi của tiểu nữ khi lấy đan dược mà không báo trước với cha nên mới dẫn đến chuyện hiểu lầm không đáng có”.
“...”.
Nghe thấy thanh âm nhẹ nhàng và đầy ẩn ý, Đế Nguyên Quân khẽ nhíu mày. Hắn quay người dùng tinh thần lực quan sát cô một vòng thì trong đầu hiện lên một suy nghĩ.
‘Nữ tử này không đơn giản, nhìn còn rất trẻ tuổi nhưng trong ánh mắt lại có nhiều ẩn ý và tính toán đến như vậy?’
Cảm thấy không được thoải mái trước ánh mắt cũng như suy nghĩ của cô, Đế Nguyên Quân lạnh giọng, nói.
“Ta ghét nhất là bị những kẻ giống như ngươi dám tính tính toán nên nếu như không muốn chết thì tốt nhất nên thu liễm lại những tính toán của ngươi lại?”
“...”.
Minh Ngọc nghe tháy vậy thi đột nhiên giật mình, trên gương mặt hiện lên vẻ kinh hãi và có cảm thấy sợ hãi từ tận sâu trong đáy lòng. Cảm giác này gò bó, đáng sợ giống như bị một đầu thái cổ hung thú đang nhìn cô chằm chằm và chỉ cần sai lầm một cái thì chắc chắn sẽ bị giết chết.
Khóe miệng Minh Ngọc đột nhiên run lên rồi cung kính đáp lời.
“Là do tiểu nữ đường đột nên mong tiền bối thứ lỗi? Thật lòng mà nói thì tiểu nữ đã có tính toán ngay từ khi ban đầu nhưng tất cả cũng vì gia tộc nên nếu như tiền bối thấy không vui lòng thì cứ trách phạt?”
“Tiểu nữ nguyện chịu phạt mà không dám nói một lời?”
“Ngươi rất thông minh, biết tiến biết lùi nhưng suy nghĩ của ngươi không phải lúc nào cũng đúng. Ngoài kia vẫn còn rất nhiều người thông minh, tính toán cẩn trọng hơn ngươi nên ngươi đừng tự hại bản thân bằng những suy tính non nớt đó?”
Đế Nguyên Quân hạ thấp giọng nói.
“Ta không hứng thú với chuyện của gia tộc các ngươi nhưng ta là người có ân tất báo có oán tất trả nên ngươi cứ nói ra yêu cầu?”
“Dựa trên phân nhượng viên đan dược đó mà ta sẽ suy xét yêu cầu của ngươi?”
Minh Ngọc nghe thấy vậy thì không giấu được sự vui mừng liền nở một nụ cười, ánh mắt cô nhìn hắn lộ vẻ kính trọng, đáp.
“Đa tạ tiền bối đã nhắc nhở, tiểu nữ sẽ khắc ghi chuyện này ở trong tâm trí mãi mãi không quên”.
“Còn yêu cầu thì tiểu nữ hiện chưa nghĩ tới nhưng nếu Minh gia trong tương lai gặp họa thì mong tiền bối có thể ra mặt”.
“Đối với tiểu nữ thì như thế là quá đủ rồi?”
“Được, ta đáp ứng ngươi”.
Đế Nguyên Quân gật đầu.
“Chỉ cần ngươi mở lời thì ta sẽ ra tay”.
“Đa tạ tiền bối”.
Minh Ngọc vui vẻ gật đầu rồi kính cẩn đáp lời.
“Tiền bối vừa mới tỉnh dậy nên thương thế ở trên người vẫn chưa bình phục nên tiền bối hãy tỉnh dưỡng trước, thời gian này tiền bối có thể hoạt động tùy ý ở trong phủ và nếu như cần gì thì có thể đáp ứng thì Minh gia tuyệt sẽ không từ chối”.
“Tiểu nữ còn có việc nên xin phép đi trước?”
Hai tháng qua đi!
Đế Nguyên Quân tĩnh dưỡng tại Minh phủ một đoạn thời gian và đã hồi phục được một phần. Tuy đan điền bị nứt vỡ vẫn chưa lành hẳn và không còn chân nguyên nhưng nhục thân hắn hiện tại gần như đã quay trở lại đỉnh phong.
Trải qua lần sử dụng cấm pháp cửu tử nhất sinh nhưng bù lại thì Đế Nguyên Quân đã nhận lại không ít lợi ích từ đó. Bị lực lượng khủng bố dung nhập vào trong cơ thể khiến đan điền bị cưỡng ép biến lớn dẫn đến bị nứt vỡ nhưng lại vô tình khiến đan điền hắn lớn hơn trước rất nhiều và cảnh giới đã tăng lên.
Không chỉ có cảnh giới mà nhục thân của hắn hiện tại đã được cấm pháp tôi luyện lại, từ Ngũ Hành Bá Thể Quyết tầng thứ viên mãn nay đã dạt tới ngưỡng có thể đột phá tầng thứ hai bất cứ lúc nào.
Nhưng công pháp này có đặc thù mỗi khi đột phá một tầng mới thì cảnh giới lẫn nhục thân phải đạt tới cảnh giới tương ứng..
Muốn đột phá tầng thứ hai của Ngũ Hành Bá Thể Quyết thì cảnh giới và nhục thân hắn phải đạt tới cảnh giới Ngưng Đan mới có thể. Nhưng cảnh giới và nhục thân của hắn hiện tại chỉ đang dừng lại ở Tinh Cực cảnh đỉnh phong mà thôi.
Cánh cửa trước mắt thì hắn phải đột phá được giới hạn, nhập đại viên mãn tựu ‘Thiên Đố’ và muốn đột phá Hóa Cảnh thì phải luyện được tam nguyên tụ đỉnh.
Nhưng quá trình để luyện được “Tam nguyên tụ đỉnh” lại khó chẳng khác gì lên trời. Muốn loại bỏ nhục thể bước lên con đường tu luyện chân chính thì cánh cửa đầu tiên phải đặt chân tới cảnh giới Hóa Cảnh.
Từ Tinh Cực cảnh đại viên mãn đột phá Hóa Cảnh chỉ là một tiểu cảnh giới nhưng sự chênh lệch giữa hai cảnh giới này chẳng khác gì trời đất. Với Tinh Cực cảnh thì tu luyện giả có thọ nguyên ngàn năm thì Hóa Cảnh đạt tới vạn năm, thực lực thì vượt xa gấp trăm lần.
Để có thể đạt mức độ cao nhất của cảnh giới thì Đế Nguyên Quân bắt buộc phải đồng thời tu luyện cả ba loại đều đạt tới cảnh giới đại viên mãn và đó cũng là mục tiên mà hắn đang hướng tới.
Nhưng để có thể tu luyện đạt tới tiểu cảnh cao nhất thì chỉ dựa vào tài nguyên của Minh gia, cao hơn là cả thành này cũng không thể.
Ngồi ở trên giường, Đế Nguyên Quân từ tử tỉnh dậy, chỉ thấy hắn thở dài một hơi rồi lên tiếng cảm thán.
“Đã mười năm rồi mà đan điền vẫn chưa có dấu hiệu hồi phục? Không biết đến bao giờ mới có thể hồi phục được đây?”
Cùng lúc này, ở bên ngoài chính điện Minh gia!
Minh Viễn ngồi ở trên ghế gia chủ nhìn xuống mười vị cường giả với gương mặt đăm chiêu và không giấu được sự lo lắng ở trên gương mặt.
“Các vị, ta thấy rất vui khi Minh Huyên nhà ta được nhiều tông môn, thế lực tỏ ý muốn thu nhận nhưng con gái ta tuổi tác còn quá nhỏ và trên người mang bệnh lạ chưa khỏi nên ta không thể để con bé rời khỏi gia tộc được?”
Đáp lại, một vị trung niên nhân với gương mặt khắc khổ lên tiếng.
“Minh gia chủ, ta biết bậc làm cha làm mẹ thường sẽ lo lắng cho con cái nhất là trong lúc Minh Huyên còn đang bị bệnh lạ nhưng ngươi có từng nghĩ việc để con gái ở gia tộc sẽ chỉ khiến con bé gặp nguy hiểm hơn sao?”
“Nếu như để Minh Huyên theo ta về tông môn thì ta chắc chắn sẽ cứu con gái ngươi khỏi cửa tử, ngoài ra còn cho nó có cơ duyên tu luyện to lớn nhất từ trước cho tới giờ?”
Nhứng người khác thay nhau lên tiếng.
“Đúng thế, dựa vào thế lực của Minh gia sao có thể mời được một vị cường giả Tinh Cực cảnh chịu ra tay cứu giúp? Nhưng nếu như tông môn ta đứng ra thì đừng nói là cường giả Tinh Cực cảnh mà ngay cả đan dược cấp cao cũng không tiếc”.
“Minh gia chủ, ta mong ngươi suy xét chuyện này thật kỹ càng? Nếu như để Minh Huyên qua tuổi này thì ta không dám chắc sẽ cứu được nữa đâu?”
“Nếu như ngươi nghĩ cho Minh Huyên thì tốt nhất nên suy nghĩ thật kỹ và đưa ra câu trả lời thật sớm?”
“...”.
‘Đám người này? Các ngươi tưởng ta không biết lý do các ngươi đến đây hay sao? Muốn mang Minh Huyên đi? Đừng có mơ?’
Ngồi ở trên cao, Minh Viễn nhíu mày, trong ánh mắt hiện lên vẻ tức giận nhưng hắn cố gắng không để lộ cảm xúc của mình ra ngoài.
“Đa tạ các vị đã quan tâm nhưng ta cần thêm thời gian để suy nghĩ?”
Ngồi ở phía bên dưới, một vị lão giả tức giận đậm mạnh tay lên thành ghế và quát.
“Minh gia chủ, ngươi còn để bọn ta chờ đợi đến bao giờ? Nếu như ngươi không đồng ý thì nói thẳng ra một tiếng?”
“Hạn trong ngày hôm nay mà ngươi không cho ta một câu trả lời thì đừng có trách vì sao lão già này không nể mặt?”
Những người khác thay nhau gật đầu thốt ra.
“Đúng thế”.
Sắc mặt Minh Viễn đột nhiên tối sầm lại và trong ánh mắt không giấu được sự tức giận.
‘Các ngươi định lật bài ngữa rồi sao? Thật không ngờ, chuyện này lại đến sớm như vậy?’
‘Minh Ngọc, mọi chuyện lúc này đành đặt lên vai của con? Vận nên hãy nhanh lên?’