Huyết mạch Phượng Hoàng, cuối cùng cũng thuộc về ta? Haha…!
Đạp không đứng ở trên cao, Lý Mộ Viên liếc mắt nhìn về phía Lâm Tuyết Nhi đang nằm bất tỉnh thì để lộ một nụ cười đầy kỳ dị trên gương mặt và cùng với đó là một ánh mắt đầy tham lam.
Từ từ hạ xuống, Lý Mộ Viên bước từng bước đi về phía cô mà chẳng mảy chú ý đến đám người La Thiên.
Thấy hắn ta tiến lại càng ngày càng gần, La Thiên cùng ba người khác chủ động đứng dậy và chặn ngay trước người Lâm Tuyết Nhi.
Biết bản thân không thể nào đối mặt được với hắn ta và không thể giấu được sự sợ hãi trên gương mặt nhưng trong lòng họ hiểu rõ một điều rằng họ lúc này không đứng lên thì sớm muộn gì cũng bị hắn ta giết chết.
Trên gương mặt họ lúc này đã không thể giấu được sự sợ hãi và cơ thể đang không ngừng run lên nhưng cả bốn người vẫn dứt khoát đứng ra. Họ lúc này đã chấp nhận cái chết sẽ đến với mình mà không một chút đắn đo.
Sở dĩ họ dứt khoát như vậy là vì hai đại cường giả Tinh Cực cảnh tầng bốn, tầng năm đã bỏ mạng ở trong tay hắn ta thì không có lý nào họ thoát được.
Hai Tinh Cực cảnh tầng một, hai Tinh Cực cảnh tầng hai như họ thì có thể làm gì được trong hoàn cảnh này!
Cho dù biết bản thân khó sống nhưng trong ánh mắt của cả bốn người vẫn đang nung nấu một tia hy vọng vì họ dám chắc Đế Nguyên Quân lúc này vẫn còn sống. Họ hy vọng rằng, bản thân chỉ cần câu kéo thêm thời gian thì hắn chắc chắn sẽ quay lại.
Nhưng nếu như Đế Nguyên Quân không kịp đến và họ không thể làm gì trước sức mạnh hoàn toàn áp đảo của Lý Mộ Viên thì vẫn còn một cơ hội khác. Tuy cơ hội này cực kỳ mong manh nhưng họ tin chắc một điều, chỉ cần Lâm Tuyết Nhi còn sức lực thì vẫn có thể đối đầu cùng với hắn ta.
Nhìn La Thiên đang kiềm chế sự sợ hãi đứng ở đằng xa, Lý Mộ Viên bất giác nở một nụ cười lạnh, nói.
“La Thiên, ta ngươi lại một lần nữa đối mặt rồi? Nhưng khác với lúc trước, thời điểm đó ta và ngươi có thực lực gần như là ngang nhau còn hiện tại thì chẳng khác gì một trời một vực?”
“Ngươi vẫn cứ thế, lẹt đẹt ở dưới tầng thấp còn ta thì cao cao tại thượng đứng ở trên cao nhìn xuống?”
“Ngươi có bao giờ tự hỏi rằng, lý do vì sao ta có thể thăng tiến nhanh được như vậy còn ngươi lại cứ mãi như thế không?”
“Câu trả lời đơn giản nhất là tại vì ngươi, nếu như ngươi tự lực gây dựng giống như ta, không lệ thuộc gì đến tên tiểu tử đó thì ngươi hiện tại có khi còn đối mặt được với ta. Nhưng đáng tiếc thay, lực chọn của ngươi đã sai lầm ngay từ ban đầu?”
Nhớ lại chuyện cũ, sắc mặt Lý Mộ Viên đột nhiên trở nên trầm xuống và trong mắt hiện lên vẻ bi thương, hắn ta nghiến chặt răng, vừa nói vừa siết chặt hai tay.
“Nếu như năm đó, ngươi không dẫn tên khốn kiếp đó đến thì con trai ta sẽ không mất mạng, sẽ không bị phế nhưng tất cả đều tại ngươi? Chính tay ngươi đã tự đẩy bản thân và cả La gia rơi vào tình cảnh ngày hôm nay?”
“Ta ban đầu chỉ nhắm đến Đường gia còn La gia ngươi chỉ là một hòn đá trên đường và ta chẳng có lý do gì để ra tay với các ngươi? Bây giờ có trách thì tự trách bản thân ngươi đã lựa chọn sai lầm?”
“La Thiên, đáng lý ta sẽ phải giữ mạng cho ngươi, để ngươi tận mắt nhìn thấy ta huyết tẩy La gia, róc da, lột xương con trai ngươi nhưng mà…”.
“Lửa giận trong lòng ta lúc này không thể bình được nữa, bây giờ là lúc ta báo thù cho con trai? Cho ngươi xuống dưới kia để trở thành chó ở bên cạnh con trai ta đời đời kiếp kiếp?”
Lời nói vừa dứt, Lý Mộ Viên bộc phát khí tức của mình ra ngoài giống như một cơn phong bạo quét ra xung quanh và đánh uy áp đè nặng lên vai khiến cả bốn người trực tiếp cong người.
Toàn thân kịch liệt run lên và hai đầu gối không kiềm chế được mà khụy xuống như sắp quỳ. Cho dù cả bốn người có dốc sức để chống lại thì cũng chẳng thể làm được gì. Đối mặt với một Lý Mộ Viên mạnh mẽ thì họ chẳng khác gì một con kiến bị bóp chết dễ dàng.
Cách biệt của hắn ta so với cả bốn người là quá lớn và cho dù họ có cố gắng như thế nào đi chăng nữa cũng chẳng thể làm được gì.
Nhìn Lý Mộ Viên đang bước lại gần, La Thiên lúc này rất muốn ra tay và muốn giết chết hắn ta nhưng cơ thể lúc này lại giống như một bức tượng đá không thể nhúc nhích được.
Cho dù hắn cắn chặt răng, nắm chặt tay để cho máu tươi chảy ra nhưng cơ thể vẫn chẳng nghe theo sự điều khiển. Tâm trí của hắn lúc này gần như đã bị nỗi sợ hãi bao trùm và gần như đã đánh mất bản thân mình.
Cảm thấy bản thân quá vô lực, La Thiên buông bỏ, hắn không còn một chút ý định phản kháng nào nữa. Hắn trực tiếp buông tay, nhắm mắt và chờ đợi cái chết sẽ đến với mình.
Không chỉ có hắn, Vân Diệp và Dực Hoành đã buông bỏ ngay từ ban đầu. Cả hai bị uy áp của Lý Mộ Viên dọa sợ đến mức mà trực tiếp quỳ rạp xuống và chống hai tay mới có thể giữ được cơ thể của mình.
Khác với cả ba người, Thanh Lương các chủ lúc này cắn chặt răng, trên gương mặt trắng bệch hiện rõ sự sợ hãi. Cảm nhận khóe miệng đắng nghét, Thanh Lương các chủ nghiến chặt răng quát lớn.
“La Thiên, chẳng nhữ ngươi buông bỏ sớm như vậy hay sao?”
“Ngươi có từng nghĩ việc bản thân lúc này buông bỏ sẽ gây ra hậu quả gì hay không? Chẳng nhẽ ngươi muốn con trai ngươi, cả gia tộc đều bị huyết tẩy? Ngươi yếu kém đến vậy sao?”
“...”.
Nhìn Thanh Lương các chủ vừa tức giận và để lộ sự kinh sợ trên gương mặt. La Thiên cúi đầu, trong đầu bất giác hiện lên một khung cảnh bản thân đã chật vật như thế nào rồi đến sự đẹp đẽ cảnh gia tộc và sự phát triển vượt bâch của người con trai thì trong tâm trí bỗng bộc phát một luồng sức mạnh.
Tuy không thể gạt bỏ hết được sự sợ hãi nhưng La Thiên lúc này mới hiểu ra được một chuyện. Cho dù bản thân hắn hiện tại có chết đi nhưng có thể kéo dài được thời gian đợi hắn đến và có một niềm tin mãnh liệt rẳng Đế Nguyên Quân chắc chắn sẽ giết được Lý Mộ Viên.
Từ tận sâu trong đáy lòng, La Thiên lúc này gần như buông bỏ bản thân, cho dù bản thân có chết đi chăng nữa nhưng hắn sẽ không hối hận.
“Ta…”.
Nắm chặt tay, La Thiên nghiến chặt răng hét lớn một tiếng rồi bộc phát toàn bộ thực lực ở trên người. Khí tức Tinh Cực cảnh tầng hai đỉnh phong thình lình bộc phát và đang không ngừng tăng lên từng chút một.
“Tã sẽ không hối hận?”
Ngay sau tiếng quát, La Thiên hoàn toàn phá vỡ được tấm bích chướng và thành công đột phá được đến tầng thứ ba. Biết như thế vẫn không đủ để đối đầu với Lý Mộ Viên nhưng vẫn có thể kéo dài thêm được một chút thời gian.
Không bị uy áp đè nén nữa, La Thiên dứt khoát bước chân đi về phía Lý Mộ Viên và theo sau đó là Thanh Lương các chủ.
Tuy thực lực của hai người so với hắn ta chẳng khác gì trứng chọi đá nhưng không vì thế mà cả hai sẽ cảm thấy e sợ.
Nhìn cả hai người không màng cái chết tiến lại gần, Lý Mộ Viên bất giác phát lên cười lớn một tiếng rồi thốt ra với giọng điệu trào phúng.
“Haha… Ta còn tưởng hai ngươi sẽ làm ra cái gì đó đặc biệt? Cho dù ngươi có đột phá được tầng thứ ba đi chăng nữa thì khi so với ta thì ngươi chẳng khác gì một con đom đóm nhỏ bé mà muốn sánh ngang với nhật nguyệt?”
Lời nói của hắn ta vừa dứt thì La Thiên đã lên tiếng cắt ngang.
“Ngươi nói không sai, bọn ta không phải đối thủ của ngươi nhưng ngươi tưởng rằng ngươi sẽ cao ngạo được mãi sao?”
“Đúng là bọn ta đối mặt với ngươi thì chắc chắn sẽ có một con đường chết nhưng ta cam nguyện làm điều đó? Chỉ cần hắn đến kịp thì kẻ chết lúc đó chính là ngươi?”
“Haha…”
Lý Mộ Viên nghe thấy vậy thì liếc mắt nhìn La Thiên với ánh mắt tràn đầy sự khinh thường và phá lên cười lớn, nói.
“La Thiên, ngươi vẫn ôm mộng tưởng hắn ta có thể quay lại khi đặt chân vào khu vực hỗn loạn đó sao? Cho dù là ta hiện tại đi vào trong đó cũng không dám chắc có thể trở ra chứ nói gì đến hắn?”
“Ngươi đây là muốn chọc cười ta trước khi chết hay sao?”