Đằng không bay lên cao, Lâm Tuyết Nhi tay phải nắm chặt chuôi kiếm, tay trái đưa lên vuốt dọc theo lưỡi kiếm khiếu máu tươi từ trên đầu ngón tay chảy xuống rồi dung nhập vào bên trong.
Dần dần, từ trên lưỡi kiếm toát ra một cổ kiếm khí cực kỳ khủng bố, nó mạnh đến mức mà khiến khu vực xung quanh giống như muốn ngưng kết lại. Chưa dừng lại ở đó, một cổ hàn ý từ trong mắt cô bộc phát ra ngoài khiến mọi thứ xung quanh như muốn đóng băng, lạnh lẽo vô cùng.
Bộc phát lực lượng lên đến cực điểm, khí tức Tinh Cực cảnh trên người cô cứ thế tuôn ra giống như thác và kết hợp với thiên địa hàng ngàn trượng ở xung quanh đều dung nhập vào trong lưỡi kiếm.
Lúc này, Lâm Tuyết Nhi liếc mắt nhìn xuống đầu hung thú rồi lên tiếng.
“Hai vị, ta vừa ngộ kiếm ý chưa lâu nên một kích này của ta cần thời gian ngưng tụ. Trong thời gian này cảm phiền hai người ngăn cản nó một lúc”.
“Chỉ cần một kiếm này của ta được ngưng tụ đầy đủ thì nó chắc chắn sẽ chết”.
Liếc mắt nhìn lên cao, cả hai người nghe thấy vậy thì hít vào một ngụm khí lạnh. Cả hai người hiểu rõ, bản thân là Tinh Cực cảnh và biết được sức mạnh của ngũ cấp hung thú đáng sợ đến nhường nào.
Với thực lực của hai người cao lắm cũng chỉ có thể giết chết được một đầu ngũ cấp sơ giai hung thú nên đối mặt với trung giai hung thú như thế này khiến họ cảm thấy áp lực vô cùng.
Nhưng Lâm Tuyết Nhi lại nói ra một câu chắc chắn như vậy khiến họ còn chấn kinh hơn nữa. Một kiếm có thể trảm ngũ cấp trung giai hung thú?
Chuyện này có thể sao?!
Hít vào một hơi thật sâu, La Thiên vẻ mặt tràn đầy sự phấn khích nhìn chằm chằm đầu hung thú rồi lên tiếng.
“Nghe thì có vẻ khó tin nhưng dựa vào khí thế đó khiến ta không thể không tin được?”
“Ngũ cấp trung giai hung thú rất mạnh, ta có thể không đánh bại được nhưng cầm chân thì không khó? Chiến”.
Lời nói vừa dứt, cả hai người đồng thời phát động toàn lực, khí tức Tinh Cực cảnh tầng hai cứ thế tuôn ra giống như từng đợt sóng lớn quét bay mọi thứ xung quanh.
Vung tay tụ lực, phương viên hàng trăm trượng thiên địa chi khí kết hợp với chân nguyên nồng đậm ngưng tụ lại thành một hóa thành hai quả cầu lớn ẩn chứa một cổ lực lượng bá đạo, mạnh mẽ vô cùng.
Cảm nhận thấy nguy hiểm trùng trùng, đầu hung thú liếc mắt nhìn về phía Lâm Tuyết Nhi rồi rống lớn một tiếng. Cơ thể to lớn đập mạnh đuôi xuống mặt nước rồi đằng không nhảy lên cao, khóe miệng nó từ từ mở ra để lộ từng chiếc răng sắc nhọn và một quả thủy cầu bao hàm một cổ lực lượng hết sức đáng sợ.
La Thiên và Thanh Lương các chủ thấy thế cũng đằng không bay lên. Cả hai người đứng chặn trước người Lâm Tuyết Nhi rồi quát lớn một tiếng.
“Muốn đánh Lâm tiểu thư thì phải bước qua xác của ta?”
Lời nói vừa dứt thì đầu hung thú đã toàn lực đánh ra, ở trên thủy cầu hiện lên một vết nứt lớn và từ trong đó bắn ra một đạo thủy lưu hình xoắn ốc đánh thẳng về phía hai người.
“Đến đây?”
La Thiên hơi hạ thấp người, ánh mắt nhìn đạo công kích đánh tới mà không để lộ bất cứ biểu cảm nào cả. Chỉ thấy hắn vươn người, hai quả cầu ở trên tay từ từ bay lên cao rồi thình lình biến lớn.
Sau đó, La Thiên hét lớn một tiếng rồi vung tay đánh hai quả cầu hướng thẳng về phía công kích.
Oanh!
Hai đại công kích kịch liệt vang vên bộc phát ra một tiếng động cực kỳ lớn, dư ba trong trận chiến quét ra xung quanh khiến mặt biển bị lõm xuống một hố sâu và đồng tời khiến mặt biển hóa thành một con sóng cao gần đến mười trượng quét ra xung quanh.
Không ai chịu nhường ai, La Thiên tuy lâm vào thế yếu nhưng hắn từ đầu cho đến cuối vẫn chẳng may may để ý. Hắn cắn răng bộc phát toàn lực, hai mắt trừng lớn nhìn chằm chằm đầu hung thú.
“Đến lượt ta rồi?”
Đứng ở bên cạnh, Thanh Lương các chủ đưa tay lên cao ngưng tụ chân nguyên hóa thành một cái đỉnh lớn trôi lơ lửng ở trên đầu hung thú nặng tựa như sơn nhạc đánh xuống.
Bị đỉnh lớn đánh trúng, đầu hung thú đột nhiên rung lên, ở trên đầu nó có không ít huyết nhục chảy xuống và cơ thể to lớn từ trên cao rơi xuống khiến mặt biển có một phen chấn động kịch liệt.
Rống!
Quá tức giận, đầu hung thú nhô lên khỏi mặt nước, ánh mắt nó tràn đầy sát ý nhìn chằm chằm hai người rồi rống lớn một tiếng.
Ngay sau đó, ở bốn phương tám hương bỗng có từng cổ khí tức ngũ cấp hung thú bộc phát và đang lao thẳng về phía cả ba người.
Nhìn từng cột nước bắn lên cao, cả hai người không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh. Để đối phó được với đầu hung thú kia đã hơi quá sức với cả hai người nhưng hiện tại lại có đến năm đầu hung thú khác đánh tới.
Ở trên mặt nước, từng quả đầu lớn nhô lên cao và từ trong miệng chúng bắn ra một đạo kình khí hướng thẳng về phía hai người mang theo uy lực cực kỳ khủng bố.
“Khốn kiếp? Đám hung thú vậy mà liên minh lại với nhau?”
“Tình hình này không ổn một chút nào cả?”
Cắn răng bộc phát chân nguyên ra ngoài hóa thành một màn chắn chân nguyên cứng chắc để chống đỡ. Sắc mặt cả hai người lúc này thình lình chùng xuống và để lộ ra vẻ ngưng trọng vô cùng.
Ngay khi màn chắn chân nguyên sắp bị đánh nát thì ở sau lưng cả hai người bỗng truyền đến một cổ kiếm ý cực kỳ khủng bố và cùng với đó là khí tức của Lâm Tuyết Nhi dạt dào và cuồn cuộn vô cùng.
Lâm Tuyết Nhi dương kiếm, ánh mắt cô nhìn chằm chằm về phía đầu ngũ cấp trung giai hung thú rồi quát lớn một tiếng. Sau đó cô vung tay đánh ra một đạo kiếm quang lăng lệ và bá đạo vô cùng.
Trong mắt đám hung thú hiện lên một vệt kiếm mang sáng chói, sắc lẻm vô cùng và chỉ trong tích tắc thì kiếm mang đó đã đánh tới rất gần.
Đám hung thú hợp lực đánh ra một đạo kình khí hướng thẳng về phía kiếm mang. Nhưng chúng không thể ngờ được là một kiếm này của cô lại mạnh mẽ đến như vậy, kình khí của đám hung thú ngay khi vừa đánh trúng thì bị kiếm mang bổ ra thành hai nửa và cứ lao xuống mà không hề có bất cứ sự ngăn cản nào cả.
Liên tiếp, từng thanh âm da thịt bị kiếm mang đánh trúng vang lên và cùng với đó là từng tiếng kêu thảm của đám hung thú.
Nhất kiếm buông xuống, hai đầu ngũ cấp sơ giai hung thú bị chém ra thành hai nửa!
Nhìn mặt biết loang lổ máu tươi, cả hai người không kiềm chế được mà há hốc mồm, hai mắt thì trừng lớn nhìn thi thể hung thú trôi nổi và mặt biển bị một kiếm phân ra thành hai nửa khiến họ không thể tin vào mắt mình.
Lúc này, họ mới nhớ đến những lời nói ban nãy của Lâm Tuyết Nhi, một khi kiếm chiêu được ngưng tụ đầy đủ thì có thể sát ngũ cấp trung giai hung thú. Ban đầu thì cả hai người có chút khó tin nhưng khi chứng kiến một kiếm này đã quá đủ để chứng minh.
Trong mắt họ, một kiếm này của Lâm Tuyết Nhi còn kinh khủng hơn những gì họ tưởng tượng. Có thể phá tan công kích của sáu đầu hung thú kết hợp và có thể giết chết hai trong số chúng?
Bất chợt, khóe miệng La Thiên run lên một cái rồi buột miệng thốt ra.
“Một kiếm có thể đoạn sơn nhạc, trảm vân, bổ hải? Đây chính là Địa cấp kiếm pháp?”
“Với uy lực này thì đừng nói ngũ cấp trung giai mà ngay cả thượng giai cũng khó giữ được mạng?”
“Uy lực một kiếm này rất mạnh nhưng mà…”.
Tay phải hơi rủ xuống, Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt hiện lên sự mệt mỏi vô cùng, hơi thở cô gấp gáp và toàn thân đang không ngừng run lên.
“Vô Tự Kiếm Pháp quả thực rất mạnh nhưng hao hụt chân nguyên thì quá lớn?”
Nhớ lại kiếm chiêu Đế Nguyên Quân bổ đôi sơn nhạc từng thi triển trước kia, cô dựa vào Vô Tự Kiếm Pháp để diễn hóa lại một kiếm đó với uy lực mạnh hơn gấp trăm lần nhưng cũng vì thế mà chân nguyên hao hụt cũng cực kỳ lớn.
Cô tuy chưa tung ra chân chính uy lực của kiếm pháp này nhưng chân nguyên gần như đã hao hụt sạch sẽ.
“Tại sao hắn lại tung chiêu này dễ dàng đến như thế chứ? Rõ ràng lúc đó hắn chỉ mới là Thức Nhân cảnh đỉnh phong, cao lắm cũng chỉ là Ngưng Hải cảnh trung tầng?”
“Là do ta luyện kiếm chưa tinh sao?”
Lúc này, ở bên dưới mặt biển, bốn đầu hung thú còn lại sau khi chứng kiến uy lực của một kiếm này thì bị dọa sợ hai vô cùng. Ánh mắt chúng tràn đầy sự ngưng trọng nhìn chằm chằm Lâm Tuyết Nhi và trong đầu chúng lúc này chỉ muốn chạy khỏi nơi này thật nhanh.
Nhưng khi thấy tình trạng của cô không được ổn định, khí tức trên người đang yếu kém thì ánh mắt chúng dần trở nên trầm xuống và không giấu diếm được sát ý.
Đằng không bay lên khỏi mặt nước, cả bốn dầu hung thú đồng thời hướng thẳng về phía ba người, chúng há rộng miệng ngưng tụ thành từng quả cầu kình khí mang trên mình uy lực có thể diệt sát cả Tinh Cực cảnh cường giả.
Uy lực này đáng sợ vô cùng!
Nhìn bốn quả cầu đang ánh lên tinh quang và một cổ khí thế khiến cả ba người không rét mà phải run lên. Cảm nhận nguy hiểm đến gần, La Thiên cùng Thanh Lương các chủ dứt khoát quay người và mang theo Lâm Tuyết Nhi bỏ chạy.
Ngay khi cả ba người vừa quay người thì bốn đầu hung thú sắp sửa đánh ra công kích thì đột nhiên. Ở trên Hoang Đảo bỗng có một cổ khí lực kinh thiên phát ra và cùng với đó là một tiếng rống lớn khiến mặt biển cách đó hàng chục dặm cũng phải rung chuyển.
Không chỉ có tiếng rống đó mà ở trên cao bỗng có một cổ dị tượng to lớn buông xuống. Đó là hư ảnh của một đầu thần long dài hàng chục trượng và càng kỳ lạ hơn là trên thân nó lại có một đôi cánh lớn đang chấn động.
Cảm nhận tiếng rống đầy uy năng và dị tượng trải dài khiến bốn đầu hung thú cảm thấy như bị một thứ gì đó áp chế bản thân. Chúng thu lại toàn bộ công kích rồi thả mình lặn sâu xuống biển giống như muốn trốn tránh.
Chứng kiến dị tượng ở ngoài xa, cả ba người bất giác rùng mình một cái. Ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin được thốt ra.
“Là… Là Long ngâm?”
“Thế gian vẫn còn tồn tại thần Long?”