Các ngươi đã chuẩn bị để chịu đựng hình phạt của ta hay chưa?!
Đám người nghe thấy vậy thì đột nhiên rùng mình một cái, toàn thân họ như có một làn gió lạnh thấy xương thổi qua khiến toàn bộ lông tóc dựng đứng, ánh mắt họ mình về phía Đế Nguyên Quân lộ ra sự lo lắng và sợ hãi. Họ không biết hình phạt mà Đế Nguyên Quân nói đáng sợ đến mức nào?
Ánh mắt họ cầu khẩn nhìn qua Trịnh Kim Thành như muốn nhờ hắn nói đỡ. Nhưng đáp lại những ánh mắt của họ là một cái lắc đầu cùng một tiếng thở dài. Cho dù là hắn cũng không có lá gan mở miệng nói giúp, hắn hiện tại còn đang lo lắng là Đế Nguyên Quân có trách phạt thêm cả hắn nữa hay không?
“...”. Trịnh Kim Thành ánh mắt lo lắng nhìn Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng. “Công tử? Không biết ngươi định trừng phạt họ như thế nào?”.
Đế Nguyên Quân suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng trả lời. “Những người này ta còn sử dụng nên ta sẽ cân nhắc. Trước mắt thì cứ phong bế chân nguyên rồi bắt họ chạy một trăm vòng xung quanh Trịnh gia và cấm sử dụng đan dược. Nếu như ta phát hiện thì chính tay ta sẽ phế bỏ các ngươi?”.
Đế Nguyên Quân ngẩng đầu nhìn lên cao rồi nở một nụ cười lạnh, nói. “Từ giờ cho đến tối còn khoảng một canh giờ, nếu trong thời gian đó mà một trong số các ngươi không hoàn thành thì ta sẽ tăng độ khó lên gấp mười lần”.
“...”. Đám người nghe thấy vậy thì rùng mình một cái, ánh mắt vừa sợ sệt nhìn Đế Nguyên Quân không rời. Bọn họ không thể tin được là hình phạt của Đế Nguyên Quân đặt ra lại dễ đến như thế. Tuy họ không tu luyện nhục thân và kể cả họ không sử dụng chân nguyên thì chạy một trăm vòng quanh Trịnh gia là một chuyện quá đơn giản.
“Đừng nói đến một canh giờ? Bọn ta chỉ cần một nén nhang là đã có thể hoàn thành được?”. Một tên trong nhóm mười người đứng ra vỗ ngực và nói với giọng điệu tự tin.
“Thật sao?”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân cười lạnh một tiếng, trả lời. “Vậy thì ta sẽ giới hạn chạy một trăm vòng trong thời gian một nén nhang, nếu như các ngươi không hoàn thành kịp thì ta sẽ tăng mức độ khó của nó lên gấp hai mươi lần?”.
“Trịnh gia chủ, phiền ngươi thu lại toàn bộ nhẫn trữ vật và phong bế chân nguyên của họ lại”. Đế Nguyên Quân quay qua nhìn Trịnh Kim Thành rồi lên tiếng. “Nếu như ta phát hiện ngươi âm thầm trợ giúp họ thì chờ mà đón nhận hậu quả?”.
“...”. Trịnh Kim Thành nuốt xuống một ngụm khí lạnh rồi gật đầu đáp. “Vâng”.
Sau đó hắn quay qua nhìn mười người rồi đánh ra mười đạo chân nguyên xâm nhập vào bên trong đan điền và tiến hành phong bế. Sau đó thu lại toàn bộ nhẫn trữ vật, Trịnh Kim Thành còn cẩn thận đến mức kiểm tra cả trong trang phục của bọn họ. Điều này khiến cả mười người cảm thấy ngao ngán vô cùng.
Họ không thể ngờ được là vị gia chủ quyền lực thường ngày nay lại cúi đầu và ngoan ngoãn trước một người có vóc dáng còn rất trẻ tuổi? Họ không biết giữa Trịnh Kim Thành cùng Đế Nguyên Quân đã xảy ra chuyện gì? Nhưng nhìn dáng vẻ gia chủ hiện tại thì có thể đoán đoán được.
Ngồi ở giữa diễn võ trường, Đế Nguyên Quân ngồi chống cằm nhìn về phía mười người rồi lên tiếng. “Nếu các ngươi đã chuẩn bị xong rồi thì bắt đầu ngay bây giờ đi?”.
“...”. Mười người nghe thấy vậy thì đột nhiên cảm thấy lo lắng vô cùng. Họ thấy việc chạy một trăm vòng quanh Trịnh gia là một chuyện rất dễ dàng nhưng khi nhìn dáng vẻ Đế Nguyên Quân thong dong thì cảm thấy khó hiểu.
Cho dù họ hiện tại có ý kiến gì đi chăng nữa thì bây giờ cũng đã muộn rồi. Họ chỉ biết cúi đầu và bắt đầu chạy. Trong suốt dọc đường, vẻ mặt cả đám người bắt đầu hiện lên sự huênh hoang và có phần khinh thường Đế Nguyên Quân.
“Các ngươi nói xem, tên đó có phải là một tên ngu dốt? Ngoài mặt thì hắn làm ra vẻ với ta, khi đòi đưa ra hình phạt thì ta còn tưởng là nặng nề lắm. Nhưng khi nói ra thì ta phải cố nhịn cười? Hắn nghĩ gì mà cho ta chạy một trăm vòng quanh Trịnh gia?”.
“Đúng là khinh người quá đáng? Tuy ta không phải là người luyện thể nhưng cơ thể được linh khí và chân nguyên tẩy tủy? Ta không dám chắc có thể so với bọn họ nhưng việc chạy một trăm vòng này ta nhắm mắt cũng có thể làm được?”.
“Haha, ta thì cảm thấy rất là buồn cười. Sở dĩ hắn không ra tay đánh trả là vì thực lực của hắn yếu hơn ta, hắn sợ lộ rõ thực lực thì vị thế hắn sẽ mất đi. Còn về việc hắn có thể né tránh được hết công kích thì ta nghĩ hắn đã sử dụng một loại bộ pháp nào đó?”.
“Nghĩ cũng đúng, dựa vào tốc độ đó mà có thể né được mười người công kích liên tục thì chỉ có bộ pháp. Mà phẩm chất của bộ pháp không hề thấp và khả năng tiêu hao phải rất thấp, nếu không thì hắn đã hao hụt hết chân nguyên trước ta rồi?”.
“Nghĩ lại mới thấy hắn thật sự âm hiểm, rất có thể hắn đã dùng âm mưu nào đó để khiến gia chủ phải cúi đầu? Nếu như có cơ hội thì ta rất muốn vạch mặt hắn mới có thể hả giận?”.
“...”.
Đứng quan sát ở trên đấu võ trường, Trịnh Kim Thành ánh mắt nhìn về phía đám người đang dần chạy ra xa rồi quay qua nhìn Đế Nguyên Quân, nói. “Công tử, ngươi thật sự để bọn họ chạy như vậy thôi sao?”.
“...”. Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn qua Trịnh Kim Thành rồi nở một nụ cười nhẹ, đáp. “Trịnh gia chủ, ngươi muốn ta trừng phạt họ nặng hơn sao?”.
“Không, đây là quyết địch của công tử nên ta nào dám?”. Trịnh Kim Thành giật mình một cái rồi nhanh chóng lên tiếng. “Chỉ là ta thấy mười người họ rất có thực lực nhưng tính cách thì cao ngạo hơn những người khác. Nếu như công tử muốn dùng trừng phạt để khuất phục họ thì như này là quá nhẹ”.
“Ta thấy nó cũng không nhẹ cho lắm, tuy thuộc vào cách nhìn của ta và của ngươi mà thôi?”. Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn về phía mười người rồi lên tiếng. “Nếu như bọn họ chuyên tâm để hoàn thành thì chuyện này là rất dễ và sẽ tốt không quá nhiều thời gian”.
“Nhưng ngươi nhìn xem, đám người này có thật sự chuyên tâm hay sao? Nhìn bọn họ vừa chạy vừa cười đùa thì chuyện này sẽ khó hơn. Và ngươi cũng đừng quên, yêu cầu của ta là trong vòng thời gian một nén hương thì cả mười người phải hoàn thành, nếu không thì hình phạt sẽ tăng lên”.
“Nếu họ không để ý đến yêu cầu này thì chuyện này sẽ trở nên ngày càng khó hay sao?”.
“...”. Trịnh Kim Thành nghe thấy vậy thì trố mắt nhìn Đế Nguyên Quân một lúc rồi lên tiếng đáp lời. “Là ta không nghĩ được sâu xa đến như thế? Khiến công tử chê cười rồi?”.
“...”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ, nói. “Có gì mà chê cười, ngươi không phải người đầu tiên không hiểu ý của ta?”.
Thời gian một nén hương dần trôi qua!
Đám người vẫn còn đang miệt mài và dốc hết sức để có thể hoàn thành những vòng còn lại. Trái ngược với dáng vẻ tự tin như lúc ban đầu, đám người dành phần lớn thời gian nán lại để cười đùa với nhau mà không mảy may để tâm gì đến việc tiếp tục chạy. Mà phải đến gần cuối thời gian thì họ mới bắt đầu dốc hết sức để hoàn thành.
Ngay khi thời gian kết thúc chỉ tính bằng giây nhưng chỉ mới có hai người hoàn thành và càng về cuối thì những người khác cũng lần lượt về tới. Nhưng trong số đó thì có hai người về quá thời gian nên trông sắc mặt họ không được thoải mái cho lắm.
Đế Nguyên Quân đứng dậy đi về phía đám người rồi lên tiếng. “Trong số các ngươi thì có hai người không hoàn thành đúng thời gian?”.
Những người hoàn thành trước nghe thấy vậy thì đắc ý vô cùng. Họ đưa mắt nhìn hai người với ánh mắt châm chọc, nói. “Có mỗi việc chạy mà cũng không xong?”.
“Thật đáng tiếc, hai ngươi chỉ bị chậm một chút?”.
“...”.
Nhìn dáng vẻ đắc ý của những người về trước, Đế Nguyên Quân bất chợt nở một nụ cười nhẹ, nói. “Các ngươi cũng đừng đắc ý quá sớm? Ta chỉ nói có hai người về quá thời gian chứ có nói là tất cả các ngươi đã hoàn thành?”.
Đám người nghe thấy vậy thì khẽ cau mày, họ cảm thấy khó hiểu nhìn Đế Nguyên Quân rồi hỏi ngược lại. “Ngươi nói vậy là có ý gì? Bọn ta đã chạy đủ một trăm vòng sao lại chưa hoàn thành?”.
“Đúng thế, ngươi đây là đang định lật lọng?”.
“Lật lọng?”. Đế Nguyên Quân nghe thấy thế thì phì cười một tiếng. “Ta cần gì phải lật lọng với những người thấp kém như các ngươi?”.
“Hình như các ngươi đang hiểu lầm ý của ta? Ta bảo là tất cả các ngươi phải chạy xong một trăm vòng trong một nén hương thì mới được xem là hoàn thành. Nhưng hiện tại thì có hai người về trễ nên các ngươi được xem là chưa hoàn thành?”.
“Như những gì mà ta nói ban đầu, nếu các ngươi không hoàn thành được thì ta sẽ tăng hình phạt lên hai mươi lần?”.
“...”. Đám người nghe thấy vậy thì giật mình, ánh mắt họ tức giận nhìn chằm chằm Đế Nguyên Quân, quát lớn. “Ngươi đừng ép người quá đáng? Rõ ràng là ta đã hoàn thành rồi mà ngươi lại nói chưa? Ngươi đây là muốn lật lọng với bọn ta?”.
“Ngươi nên biết ở đây là Trịnh gia và ngươi chỉ là một người ngoài? Một người như ngươi thì lấy gì mà ra lệnh với bọn ta?”.
“Ta nể mặt gia chủ nên mới nghe theo yêu cầu. Nhưng ngươi cũng đừng tưởng là như thể bọn ta sẽ vâng lời?”.
“...”.
‘Các ngươi muốn chết thì đừng kéo ta vào?’. Trịnh Kim Thành ánh mắt tức giận nhìn về phía đám người rồi lớn tiếng quát. “Nhanh im miệng cho ta?”.
“Các ngươi có biết hậu…”.
Trịnh Kim Thành chưa kịp nói dứt lời thì bị Đế Nguyên Quân đưa tay ra hiệu dừng lại. Ánh mắt hắn nhìn đám người lộ rõ sự tức giận, nói. “Các ngươi có thể không nghe nhưng bù lại là ta cũng sẽ không để cho các ngươi được thoải mái?”.
“Thoải mái? Thoải mái cái khỉ gió gì?”. Đám người tức giận chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân, tức giận quát. “Ngươi là cái thá gì mà dám nói với bọn ta như vậy?”.
“Ngươi đừng tưởng bọn ta không biết âm mưu của ngươi? Một tên không có thực lực mà chỉ dựa vào bộ pháp để hố bọn ta? Ta khinh thường ngươi?”.
“Ngươi đừng tưởng dùng thủ đoạn để khiến gia chủ cúi đầu là có thể làm được mọi chuyện ở trong Trịnh gia? Cho dù gia chủ có cúi đầu đi chăng nữa thì vẫn còn có các vị trưởng lão và còn có cả bọn ta?”.
“Nếu ngươi không chịu cúi đầu thừa nhận thì đừng trách bọn ta không khách khí?”.
“...”. Đế Nguyên Quân cười lạnh một tiếng rồi lên tiếng hỏi ngược lại. “Các ngươi đây là không muốn nghe theo?”.
“Đúng, bọn ta không nghe? Ngươi có thể làm được gì?”. Đám người đồng thanh quát.
“Thế thì dễ giải quyết?”. Đế Nguyên Quân quay qua nhìn Trịnh Kim Thành, nói. “Trịnh gia chủ, phiền ngươi phế bỏ đan điền của mười người này rồi đuổi ra khỏi Trịnh gia?”.
- --