Hôn anh?
Nhìn người đàn ông trước mặt, Diệp Thánh Sinh không biết anh ta lấy đâu ra mặt mũi đưa ra yêu cầu đó.
Anh nghĩ cô có thể bỏ qua những gì anh đã làm trước đây và giả vờ như chưa từng xảy ra?
Hay là, anh cho rằng cô không có giới hạn, chỉ cần ở trước mặt anh, cô chết cũng tình nguyện?
Trong lòng rất khó chịu, cô không chút do dự ném cháo trong tay vào thùng rác, xoay người ra ban công.
Diệp Vân Triệt "..."
Thấy cô đột nhiên phát điên, thà ném đồ ăn vào thùng rác còn hơn hôn anh, trong lòng đột nhiên co quắp.
Biết cô giận nên anh không dám đòi hỏi quá nhiều.
Chỉ ngồi đó trong im lặng.
Lúc này, bác sĩ cầm thuốc đi vào, gọi Diệp Thánh Sinh:
“Cô Diệp, đến giờ thay thuốc rồi.”
Diệp Thánh Sinh quay trở lại giường.
Cô dựa vào đầu giường vẻ mặt lạnh lùng.
Diệp Vân Triệt đang bí mật theo dõi cô.
Thấy cô rất tức giận, sau khi bác sĩ rời đi, anh mới bình tĩnh lại, nịnh nọt nói:
"Không hôn thì thôi sao phải tức giận?"
Diệp Thánh Sinh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý đến anh.
Nếu anh ta thực sự dám làm gì với con gái cô, anh ta sẽ phải hối hận.
Thấy cô phớt lờ mình, Diệp Vân Triệt dùng nạng chạm vào cô ấy, khẽ gọi: "Thánh Sinh..."
Diệp Thánh Sinh không động.
Nghĩ đến những ngày ở đảo, cô càng hận.
Nếu không phải con gái cô ở trong tay anh, cô thật muốn đánh anh một trận.
Còn muốn cô hôn, đúng là ghê tởm.
“Cô còn muốn gặp con gái mình không?”
Thấy cô nổi giận với mình, Diệp Vân Triệt lại bắt đầu dùng đứa bé uy hiếp cô.
Không ngờ Diệp Thánh Sinh đột nhiên quay lại nhìn anh ta, tức giận nói:
"Diệp Vân Triệt, anh còn có thể làm gì khác hơn là dùng con gái uy hiếp tôi? Anh đã hơn ba mươi tuổi rồi, có thể đừng trẻ con như vậy không?"
"Anh có biết tại sao tôi không thích anh không? Bởi vì anh luôn như vậy, anh luôn nghĩ mình cao hơn, giúp tôi một lần liền cho rằng tôi nợ anh cả đời."
"Tại sao? Khi còn nhỏ tôi rất dễ bắt nạt đúng không?"
Cô đang cố gắng không khóc.
Từ kết hôn cho đến ly hôn với anh, và bây giờ, anh luôn dùng thái độ bề trên áp chế cô.
Tại sao anh ta lại tự tin như vậy hết lần này đến lần khác.
Lần này cô không nhượng bộ.
Chỉ cần anh dám làm tổn thương con gái cô một lần, cô nhất định sẽ khiến anh hối hận cả đời.
Diệp Vân Triệt "..."
Nhìn thấy cô nổi điên, anh cảm thấy ngàn mũi tên xuyên qua trái tim, ngực đau đến ngạt thở.
Nhưng thực tế những gì cô nói đều đúng.
Anh luôn tự cho mình là đúng, cho rằng cô được anh cứu nên cô phải ở bên cạnh anh cả đời, dù muốn hay không.
Anh có lúc còn ghét bản thân mình chứ đừng nói đến cô.
Anh ta có quyền gì mà đe dọa cô bằng con gái của người khác.
Chính tay anh đã phá hủy cuộc hôn nhân của họ, và chính việc anh làm đã khiến cô không còn yêu anh nữa.
Anh lấy đâu ra tự tin để trấn áp cô?
Cúi đầu xuống, Diệp Vân Triệt chân thành nói: "Thực xin lỗi."
Điều anh muốn nói nhất với cô chính là "Thực xin lỗi".
Anh xin lỗi vì những gì đã làm với cô trên đảo.
Anh xin lỗi vì đã bỏ qua cảm xúc của cô và mù quáng ép cô làm những gì cô không muốn.
Sau khi suy nghĩ kỹ, anh lại ngẩng đầu nhìn cô: "Tối nay tôi sẽ bảo Dương Thần mang con gái của cô tới."
Anh đã ngoài ba mươi tuổi, thật sự nên trưởng thành hơn một chút.
Cô ấy có con với người khác, không biết anh vẫn cố chấp điều gì. Ngay cả khi anh có được cô, thì có ích gì nếu không thể có được trái tim cô.
Cô không còn là cô gái ngốc nghếch chỉ mở miệng gọi anh là chú, anh nói gì cũng nghe, lấy anh làm trung tâm.
Cảm giác cay cay nới khoé mắt, Diệp Vân Triệt cúi đầu đè nén sự khó chịu, không nói nữa.
Diệp Thánh Sinh lau đi nước mắt, không nhìn anh nữa.
Hai người ngồi trên giường của mình, không ai lên tiếng, không khí đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh.
Thẳng đến...
Diệp Vân Triệt cảm thấy rất đói bụng, nhìn thấy trên bàn cà phê còn có một ít đồ ăn.
Anh cầm lấy chiếc nạng bên cạnh, khó khăn đứng lên, khập khiễng đi về phía đó.
Diệp Thánh Sinh liếc nhìn anh nhưng không giúp.
Khi Diệp Vân Triệt đang ngồi trên ghế, bởi vì anh cử động chân, cơn đau khiến toàn bộ vẻ mặt thay đổi rõ rệt.
Nhưng anh không nói gì, cầm thức ăn nguội lạnh trên bàn bắt đầu ăn.
Diệp Thánh Sinh vô thức liếc nhìn anh lần nữa.
Biết anh bị thương nặng, cô muốn chăm sóc anh, nhưng hành vi của anh thực sự khiến cô tức giận.
Cô không muốn thỏa hiệp nữa.
Nằm trên giường, Diệp Thánh Sinh ép mình ngủ, không để ý đến người đàn ông kia.
Sau khi Diệp Vân Triệt ăn xong, một mình khó khăn đi vào phòng tắm, thật lâu sau mới chậm rãi trở lại giường bệnh, ngồi xuống sau mới thở ra một hơi, vội vàng kêu bác sĩ tới thay quần áo và thuốc.
Miệng vết thương bị rách, miếng gạc trên chân đang rỉ máu.
Lúc bác sĩ chạy tới thay băng cho anh, không nhịn được nói:
"Anh Diệp, anh không thể tự di chuyển được nữa, nếu anh di chuyển nữa, cái chân này thực sự sẽ vô dụng, tôi thu xếp một y tá tới nhé?"
Diệp Vân Triệt thần sắc hờ hững, thanh âm lạnh lùng: "Không cần, xử lý xong thì đi đi."
Bác sĩ thở dài một tiếng, lắc đầu bỏ đi.
Diệp Thánh Sinh nghe thấy những gì bác sĩ nói, nhưng cô giả vờ điếc.
Nếu anh không bá đạo như vậy, cầu xin cô, cô sẽ không quản anh sao? Để anh ta đau chết đi, xem sau này có dám tùy tiện bắt cóc người ta không.
...
Buổi tối, Dương Thần một tay bưng thức ăn, một tay ôm Liên Liên chạy đến phòng bệnh. Anh vừa bước vào phòng, Liên Liên đã mở miệng gọi một cách ngọt ngào:
"Chú đẹp trai, chú khỏe hơn chưa? Liên Liên đến thăm chú."
Trước khi Diệp Vân Triệt trả lời, Diệp Thánh Sinh đang ngủ bên cạnh đột nhiên bật dậy, nhìn thấy con gái, cô kích động gọi:
"Liên Liên..."
Liên Liên đang định chạy về phía Diệp Vân Triệt liền quay người chạy về phía mẹ.
"Mẹ, mẹ..."
Diệp Thánh Sinh xuống giường ôm lấy con gái, ôm thật chặt, thật lâu.
Một lúc lâu sau, cô mới buông tay ra, ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, cẩn thận quan sát.
"Liên Liên, con không sao chứ? Sao con ra được? Bọn họ có làm con bị thương không?"
Liên Liên lắc đầu, chớp chớp đôi mắt to nhìn mẹ, nhìn thấy vết thương trên mặt mẹ, cô bé mím miệng khóc.
"Mẹ sao vậy? Sao mẹ lại bôi thứ này lên mặt? Bọn họ bắt nạt mẹ đúng không? Liên Liên thổi cho mẹ, huhu, huhu, mẹ sẽ không đau nữa đâu."
Diệp Thánh Sinh lại ôm lấy cô bé, nước mắt cô trào ra.
Thật tốt khi con gái trở lại bên cạnh cô. Chỉ cần con gái ở bên cạnh, cô không sợ bất cứ điều gì.
Nhìn thấy cảnh hai mẹ con ôm nhau khóc, Diệp Vân Triệt ở bên cạnh cảm thấy khó chịu. Nhưng anh không hề tỏ ra quan tâm, chỉ ra hiệu cho Dương Thần.
Dương Thần đặt đồ ăn xuống, bước lên phía trước gọi Diệp Thánh Sinh:
"Cô Thánh Sinh, để đứa trẻ ăn trước đã."
Diệp Thánh Sinh bế con gái đến bàn để ăn.
Liên Liên thấy chú đẹp trai đang nhìn họ liền cầm đùi gà trên tay, chạy về phía Diệp Vân Triệt.
"Chú, chú, cái này cho chú ăn, cháu nếm thử rồi, rất ngon đò."
Diệp Vân Triệt thấy sự nhiệt tình của đứa trẻ.
Nhưng anh không bao giờ chấp nhận.
Bởi vì nó là con của người khác, cho dù đáng yêu cỡ nào, nó cũng là của người khác, không liên quan gì đến anh. Bây giờ cho dù đứa trẻ có giơ một cái đùi gà lớn đưa cho anh, anh cũng từ chối không thương tiếc.
“Chú không ăn đâu.”
“Chú, chú ăn đi, chú ăn thịt sẽ thấy khoẻ hơn đấy, chú mau ăn đi.”
Liên Liên khó khăn leo lên giường, nhét chiếc đùi gà vào miệng anh.
Diệp Vân Triệt lạnh lùng nhìn Dương Thần. Dương Thần vội vàng tiến lên bế đứa trẻ lên:
"Ngoan nào, Liên Liên, nếu chú không ăn, cháu có thể tự ăn, hoặc đút cho mẹ."
Cô bé leo lên ghế sofa, ghé sát vào tai mẹ thì thầm:
"Mẹ, mẹ phải đối xử tốt với chú. Nếu không có chú ngày hôm đó, Liên Liên sẽ không thể gặp mẹ. Mẹ ơi, Liên Liên có chút thích chú Diệp. Sau này chúng ta sẽ là người một nhà chứ?"
Nếu cô bé không có ba, cô sẽ để chú Diệp làm ba mình.
Nghe vậy, Diệp Thánh Sinh quay lại nhìn con gái. Nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ của đứa trẻ, cô không đành lòng nói, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông cách đó không xa.
Có phải anh đến nước E để giành lại con gái?
Tuy không biết anh làm thế nào, nhưng hiện tại con gái đã trở về, cô đối với anh rất cảm kích.
Nghĩ đồ ăn Dương Thần mang tới nhất định không phải dành cho một mình cô, cô đặt bát đũa xuống, múc một bát canh gà, tự mình bưng lên cho anh.
Diệp Vân Triệt kinh ngạc, cô gái này lại tốt bụng mang đồ ăn cho anh. Anh buồn bã ngồi đó nhìn cô, trong lòng có chút cảm động.
Diệp Thánh Sinh đưa bát cho anh.
“Chân đau, nhưng chắc vẫn tự ăn được?”
Diệp Vân Triệt nhận lấy, lễ phép nói: “Cám ơn.”
Diệp Thánh Sinh “…”
Cảm ơn sao?
Anh ta không coi việc cô phục vụ anh ta là đương nhiên?
Kệ đi, cô quay lại với con gái.
Liên Liên leo lên đùi mẹ ngồi, chớp chớp đôi mắt to hỏi:
"Mẹ, con nhớ ba, con gọi điện cho ba được không?"
Diệp Thánh Sinh không chút suy nghĩ từ chối: "Không phải bây giờ."
"Mẹ lo mụ phù thủy già đó bắt nạt ạ?"
"Không, đừng lo lắng, Liên Liên."
"Dạ."
Liên Liên nhìn thấy chú ngồi đó một mình, cô đơn quá, cô bé nhảy khỏi đùi mẹ chạy lại phía chú.
Leo lên giường ngồi cùng Diệp Vân Triệt, dùng đôi mắt to trong veo nhìn anh cười nói:
"Chú, ba của con cũng giống như chú, ba rất đẹp trai, lần sau ba đến, con dẫn chú đi xem, được không?"
Sắc mặt Diệp Vân Triệt nhất thời tối sầm lại, lạnh lùng nhìn Diệp Thánh Sinh, chua ngoa nói:
"Mang con gái của cô đi, đừng để nó quấy rầy tôi."
Diệp Thánh Sinh lập tức đứng dậy đi tới.
Liên Liên nghe chú nói cô phiền phức, đã làm tổn thương trái tim non nớt của cô bé, nhăn mặt, buồn bã hỏi:
"Chú, Liên Liên phiền phức lắm sao? Chú không thích Liên Liên sao?"
Diệp Vân Triệt nhìn đứa trẻ bên cạnh, thờ ơ nói:
"Tôi ghét nhất là trẻ con, sau này không được phép đến gần tôi."
Vốn dĩ, anh vẫn rất thích cô bé này.
Nhưng cô đã đề cập đến người đàn ông đó trước mặt anh.
Người đàn ông đã cướp mất cô gái của anh.
Làm sao anh có thể giả vờ như không quan tâm, anh thật sự rất quan tâm.
Là bởi vì anh quá quan tâm, không muốn đứa nhỏ này ở bên cạnh làm cho anh đau lòng.
Nhìn đứa trẻ này, anh sẽ nghĩ đến hai người đó.
Anh không sẵn lòng.
Cũng không thể thuyết phục.
Diệp Thánh Sinh vội vàng ôm lấy con gái.
"Liên Liên, chúng ta đừng quấy rầy sự nghỉ ngơi của người khác."
Liên Liên rất hiểu chuyện, khi người khác không thích cô bé.
"Khi nào ba sẽ đến đón chúng ta?""
"Sớm thôi."
Diệp Thánh Sinh chỉ có thể nói dối để xoa dịu con gái mình.
Nghe vậy, Diệp Vân Triệt trên giường cảm thấy đau nhức, còn tệ hơn cả uống một bát thuốc độc. Anh tức giận muốn mở miệng, nhưng chợt nhận ra mình không có tư cách.
Cuối cùng, anh im lặng, ngồi đó hờn dỗi một mình.
Đêm nay, Diệp Thánh Sinh ôm con gái ngủ trên giường bệnh.
Sáng sớm hôm sau, con gái vẫn chưa thức dậy, cô định đi đăng ký lại thẻ ngân hàng nên nhìn người đàn ông bên cạnh nói:
“Trông chừng nó giúp tôi, tôi ra ngoài làm chút việc, lát nữa sẽ quay lại.”
Diệp Vân Triệt nhếch miệng hỏi: “Không sợ tôi lại giấu nó sao?”
Diệp Thánh Sinh không quan tâm nói:
“Anh sẽ không, bởi vì anh ghét nó.”
Nếu thật sự muốn giấu Liên Liên thì tối qua đã không để Dương Thần đưa đến đây.
Cô ra ngoài sau khi thu dọn quần áo.
Diệp Vân Triệt nhìn bóng dáng rời đi của cô, lại nhìn đứa trẻ đang ngủ ở giường bên cạnh.
Quả thật, anh ghét cô bé.
Anh khó chịu nhưng không thể làm gì được.
Chết tiệt!
Sau khi Diệp Thánh Sinh đến ngân hàng, cô đến một bệnh viện lấy kết quả xét nghiệm ADN.
Khi nhận được kết quả, cô bàng hoàng trong một thời gian dài.
Giám định kết quả không thể nghi ngờ, giữa cô và Mộ Dung Nam tỷ lệ huyết thống cao tới 99,9%.
Cô là con gái của Mộ Dung Phi Dương.
Diệp Thánh Sinh, thực sự có người thân trên thế giới này.
Và gia đình cô lại là Mộ Dung gia.
Hahaha...
Cô đột nhiên cười.
Cô cười, nhưng không kìm được nước mắt.
Ông trời thật biết cách trêu đùa cô.
Ba mẹ mà cô hằng mong muốn lại là những kẻ xấu xa độc ác, dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích.
Cha mẹ như vậy, cô cũng coi họ như đã chết.
Diệp Thánh Sinh xé kết quả ném chúng vào thùng rác. Cô buộc mình không nghĩ đến nữa.
Họ không có giá trị.
Kiếp này cho dù chết cô cũng sẽ không bao giờ bước vào Mộ Dung gia nữa.
Đừng dính dáng gì đến một gia đình như vậy.
Sau khi điều chỉnh cảm xúc, Diệp Thánh Sinh bắt taxi trở lại bệnh viện.
Vào thời điểm đó, trong phòng của Diệp Vân Triệt.
Bác sĩ đến báo: "Diệp tổng, có người tìm anh, anh có gặp không?"
Liên Liên tỉnh dậy không thấy mẹ đâu, Diệp Vân Triệt bảo Dương Thần đưa cô đi chơi.
Lúc này, Diệp Vân Triệt là người duy nhất trong phòng.
Nhìn bác sĩ, anh hỏi: "Ai?"
"Tôi cũng không biết, là một người đàn ông rất cao, nói muốn hỏi anh một chuyện."
Diệp Vân Triệt cũng không để ý, ra hiệu bác sĩ:
"Cho vào đi."
Khi bác sĩ đi ra, nói với Mộ Dung Nam Dương đang đứng ở cửa.
"Anh Diệp cho phép anh vào."
Sau khi Mộ Dung Nam Dương gật đầu cảm ơn bác sĩ, anh ta bước vào phòng bệnh.