Diệp Thánh Sinh vừa định nói chuyện, Mộ Dung Kỳ đã đi trước cô một bước, nói:
“Ba, con cùng…”
“Ta bảo con xen vào sao?”
Trên khuôn mặt già nua của Mộ Dung Phi Dương hiện lên sự sắc bén, Mộ Dung Kỳ cũng không nói nữa.
Lại nhìn về phía Diệp Thánh Sinh, ông nói:
“Nếu như cô không hiểu có thể ở lại đây mấy ngày, đến lúc đó cô sẽ biết phải làm gì.”
Nói là vậy, nhưng Diệp Thánh Sinh biết bất kể cô làm gì, gia đình này vẫn không chấp nhận cô.
Họ chỉ muốn con cô.
Để cô ở lại mấy ngày cũng là đợi đứa nhỏ quen với người trong nhà, sau đó không cần cô nữa.
Diệp Thánh Sinh đang muốn phản bác, Mộ Dung Kỳ ở bên cạnh nói nhỏ vào tai cô:
“Thánh Sinh, em nhịn mấy ngày, yên tâm, anh sẽ lo tất cả.”
Diệp Thánh Sinh không nói nữa, đồng ý với lời của Mộ Dung Phi Dương.
“Vâng.”
Mọi người vẫn đang nhìn Diệp Thánh Sinh.
Rất ít người thực sự ghét cô ấy.
Ngược lại, mặc dù cô có vóc dáng thấp bé nhưng mang cho họ cảm giác gần gũi.
Đặc biệt đứa con cô mang về thông minh lanh lợi, ăn nói ngọt ngào không chê vào đâu được.
Mộ Dung phu nhân rất thích, sớm đưa cô bé đi chỗ khác chơi.
Diệp Thánh Sinh muốn đi theo, nhưng Mộ Dung Kỳ đã kéo cô lại nói:
“Không sao, gia đình anh luôn thích trẻ con, mẹ anh sẽ không làm tổn thương Liên Liên đâu. Chúng ta ăn tối trước, anh sẽ giới thiệu những người trong nhà với em.”
Nhìn thấy con gái mình bị Mộ Dung phu nhân mang đi, Diệp Thánh Sinh không hề cảm thấy lo lắng.
Cô tin vào Mộ Dung Kỳ.
Gật đầu đồng ý, Diệp Thánh Sinh đi theo Mộ Dung Kỳ và những người khác đến nhà ăn.
…
Diệp Vân Triệt tỉnh lại trong bệnh viện.
Chỉ là anh không ngờ người đầu tiên anh nhìn thấy khi tỉnh dậy lại là Đường Ninh.
Đường Ninh nhìn thấy người trên giường tỉnh lại, cô đứng dậy hỏi: “Anh không sao chứ?”
Diệp Vân Triệt nhíu mày, vẻ mặt thống khổ.
Nhìn người phụ nữ trước giường, anh khó hiểu hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
Đường Ninh ngồi xuống nói: “Nghe nói anh bị thương, cho nên tôi tới đây xem.”
Diệp Vân Triệt “…”
Anh sẽ tin chắc?
Kể từ khi cô ly hôn với Cố Thành Lệ, cô đã ra nước ngoài.
Bây giờ quay lại, chỉ vì xem anh ấy?
Có suy nghĩ bằng ngón chân cũng không tin.
Nhưng nghĩ đến việc cô ở cùng Diệp Thánh Sinh, Diệp Vân Triệt lại trở nên kích động, muốn ngồi dậy nhưng không thể động đậy.
Cuối cùng, anh chỉ có thể nằm, nhìn Đường Ninh hỏi: “Thánh Sinh thế nào rồi?”
Đường Ninh hừ lạnh một tiếng mắng: “Anh còn biết quan tâm cô ấy sao?”
“Diệp Vân Triệt, năm đó vì sao anh cùng Thánh Sinh ly hôn?”
Nếu đúng là người đàn ông này ngoại tình, còn để người khác sinh con cho mình, thì anh ta thực sự đáng chết.
Nhưng cô biết Diệp Vân Triệt là một người coa nguyên tắc, đó là lý do tại sao cô muốn làm rõ.
Nhìn Đường Ninh, Diệp Vân Triệt cảm thấy bây giờ chỉ có người phụ nữ này mới có thể giúp anh.
Nếu cô gái đó biết chuyện gì đã xảy ra khi đó, có lẽ cô sẽ không nhẫn tâm với anh như vậy.
Anh yếu ớt nói:
“Cô ấy cho rằng tôi lừa dối cô ấy, có con với người khác.”
Nghe vậy, sắc mặt Đường Ninh biến đổi, cô lập tức hỏi: “Vậy ý anh là cô ấy hiểu lầm anh?”
“Chuyện gì xảy ra?”
Sau khi thuốc mê trên chân hết tác dụng, cơn đau lan khắp người.
Mặc dù rất khó, nhưng Diệp Vân Triệt nghiến răng chịu đựng, yếu ớt giải thích với Đường Ninh:
“Con gái của dì Trương đã leo lên giường tôi trong lúc tôi say. Nói tôi đã chạm vào cô ta, sau đó nói đã mang thai con của tôi.”
"Nhưng sự thật là tôi không hề chạm vào cô ta, đứa con là của người khác.*
“Sau đó cô ta đã nhận tội, tôi có bằng chứng chứng minh đứa trẻ không phải của tôi.”
Diệp Vân Triệt đau đến nhăn mày tiếp tục giải thích:
“Còn Thư Vũ, cô ta đã chết từ lâu.”
“Đường Ninh, nếu cô gặp lại Thánh Sinh, có thể giải thích rõ ràng với cô ấy rằng tôi chưa bao giờ phản bội cô ấy.”
Đường Ninh “…”
Sau khi nghe những lời của Diệp Vân Triệt, cô nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
Chuyến này xem như không vô ích.
Nhưng Đường Ninh lại nhìn Diệp Vân Triệt một cách khó hiểu, hỏi:
“Cho dù bốn năm trước anh không có cơ hội giải thích rõ ràng, vậy mấy ngày trước thì sao? Anh trói cô ấy trên đảo, không giải thích sao?”
Diệp Vân Triệt rũ mắt xuống, khàn giọng nói: “Tôi muốn nói, nhưng cô ấy không nghe.”
“Tôi nghĩ lúc đấy **** ***** lên não, khi nhìn thấy Thánh Sinh, anh chỉ muốn bắt nạt cô ấy.”
Diệp Vân Triệt không thể phản bác.
Đường Ninh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cố gắng đè nén cảm giác bất mãn, nói:
“Diệp Vân Triệt, anh đã tìm được cô ấy, nhưng anh vẫn mất cô ấy, anh có biết tại sao không?”
Diệp Vân Triệt nhìn cô mà không nói.
“Bởi vì anh quá tự cao tự cao. Sở dĩ anh tìm được Thánh Sinh là bởi vì anh phái người theo dõi tôi đúng không?”
“Cho dù anh rất muốn cô ấy quay về với mình, cũng không thể bắt cóc cô ấy về giam trên đảo, anh có biết cô ấy đau lòng như thế nào không?”
Diệp Vân Triệt “…”
Nếu như anh không làm như vậy, cô sẽ đi cùng anh sao?
Có lẽ khi nhìn thấy anh, cô liền quay đầu bỏ chạy, sau đó biến mất mấy năm nữa.
Anh quá sợ cô biến mất.
Anh chỉ muốn có cô, muốn cô quay về bên anh, anh có làm sai sao?
“Tôi có thể giải quyết hiểu lầm giữa hai người, nhưng Diệp Vân Triệt, nghe lời khuyên của tôi, nếu anh thực sự không thể sống thiếu cô ấy thì hãy dùng hành động để gây ấn tượng với cô ấy thay vì dùng sức mạnh.”
Đêm đó, Thánh Sinh lo lắng người đàn ông này sẽ chết vì mất máu.Cô biết cô ấy vẫn không thể buông bỏ người đàn ông này.
Về phần Mộ Dung Kỳ…
Trong vài ngày ở nước E, cô đã quen biết Mộ Dung Kỳ và gia đình anh ta.
Gia tộc đó quá lớn, hơn nữa Thánh Sinh lại là người đã có gia đình, có lẽ sẽ không thuận lợi gả vào Mộ Dung gia.
Không hiểu sao, cô cảm thấy cô ấy không phù hợp với Mộ Dung Kỳ.
Mặc dù cô không có tư cách để can thiệp vào cảm xúc của Thánh Sinh, nhưng cô muốn làm những gì mình có thể.
Sau khi cẩn thận lắng nghe những lời của Đường Ninh, Diệp Vân Triệt đã tỉnh táo lại.
“Nếu tôi đối xử tốt với cô ấy, cô ấy sẽ thật sự quay về bên tôi chứ?”
Đường Ninh lắc đầu, nói: “Tôi không biết, nhưng ít nhất vẫn còn cơ hội.”
"Nhưng cô ấy đã có con với người khác rồi.”
Đôi mắt Diệp Vân Triệt đỏ hoe.
“Vậy cô ấy có con với người khác, anh có để ý không?” Đường Ninh hỏi ngược lại.