Nằm ở trên giường Diệp Thánh Sinh nghĩ đến cô ở quá khứ bao năm qua.
Sau khi xác nhận rằng cô thực sự nhớ tất cả mọi thứ, cô từ từ ngồi dậy.
Cô lạnh lùng nhìn người đàn ông đứng trước giường, người mà cô vô cùng xa lạ nhưng lại là kẻ đã giết chết đứa con của cô.
Mộ Dung Kỳ cũng nhìn cô gái trước mặt.
Thấy cả người cô đột nhiên lạnh như băng, anh lo lắng hỏi: “Đã khá hơn chưa?”
Diệp Thánh Sinh im lặng, vừa cố gắng trấn tĩnh, tránh ánh mắt của anh.
Cô không thể gây rối với người trước mặt mình bây giờ.
Anh ta độc ác và tàn nhẫn, nếu cô mở miệng chất vấn trước đây anh ta đã làm, có lẽ sẽ ngăn cản cô rời khỏi đây.
Cô sẽ trả thù cho đứa con đã chết của mình, nhưng không phải bây giờ.
Cô đứng dậy muốn rời đi.
Mộ Dung vội vàng giơ tay đỡ cô lại: “Đừng cử động, bác sĩ bảo cô nghỉ ngơi.”
Diệp Thánh Sinh không nghe, mở tay ra: “Không cần.”
Cô muốn đi, đây không phải là chỗ cho cô ở.
“Diệp Thánh Sinh, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Mộ Dung Kỳ thấy cô kiên quyết muốn rời đi, nghiêm túc nói.
Đứng lên, Diệp Thánh Sinh quay lưng về phía anh, đồng ý chờ anh nói xong.
“Lần trước có người bắt cóc cô đưa tới cho tôi, tôi cũng không có tiêm thuốc gì cho cô, nhưng con của cô bị mất, người phụ nữ kia tôi có thể cho cô biết tin tức, hình như là bạn của cô tên là Thư Vũ.”
Người phụ nữ đó thậm chí còn chủ động tìm anh, nhưng anh không chú ý đến cô ta vào lúc đó.
Anh mặc dù không cướp đi đứa trẻ nhưng cũng bắt cóc cô, làm ngơ khi cô sảy thai, anh cũng phải chịu trách nhiệm.
Khoản nợ này, anh sẵn sàng bù đắp cho cô.
Sau khi nghe những lời của Mộ Dung Kỳ, Diệp Thánh Sinh sững sờ.
Cô chậm rãi quay người lại.
“Anh nói, là Thư Vũ bắt cóc tôi giao cho anh, còn là người tiêm thuốc vào cơ thể tôi?”
Mộ Dung Kỳ kiên quyết trả lời: “Đúng vậy."
“…”
Thư…Vũ!
Cô cắn răng chịu đựng tên đó, sự căm ghét và giận dữ chiếm lấy tâm trí cô.
Lần này nhất định phải xé cô ta ra thành từng mảnh.
Cố gắng để trấn tĩnh lại, Diệp Thánh Sinh quay người rời đi mà không nói thêm lời nào.
Mộ Dung Kỳ thấy cô có vẻ có ác ý với mình nên không đi theo nữa mà chỉ ở sau lưng nói:
“Diệp Thánh Sinh, tôi nợ cô một mạng, sau này nếu cần gì cứ nói với tôi."
Cô không trả lời anh, anh vẫn sai người đưa cô trở lại tiệc đính hôn.
Khung cảnh tiệc đính hôn vô cùng náo nhiệt, các khách mời đều ăn mặc sang trọng, nói cười vui vẻ.
Diệp Thánh Sinh lặng lẽ đến bên mẹ chồng, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con không được khỏe, con về trước được không?”
Mẹ Diệp thấy cô trông thật tái nhợt, vì vậy vội vàng đưa tay sờ trán cô: “Sao vậy?”
“Con chỉ cảm thấy không thoải mái, mẹ ở đây, con đi trước?”
“Mẹ cùng con trở về.”
Có chút lo lắng cho cô gái này, mẹ Diệp nói với Cung Tử Hi rồi dẫn cô đi trước.
Đứng trên sân khấu và thu hút nhiều sự chú ý, nam diễn viên chính Cung Hàn tìm kiếm rất lâu trong đám đông, cuối cùng cũng tìm thấy bóng dáng của Diệp Thánh Sinh, nhưng thấy cô đứng dậy rời đi sau hai phút.
Trong lòng chợt cảm thấy có chút khó chịu, anh cứ thẫn thờ nhìn theo bóng lưng cô rời đi.
Bên tai, giọng nói Mộ Dung Lưu Tranh vang lên: “Cung Hàn, anh nhìn cái gì, đã đến giờ nâng ly rồi.”
Cung Hàn nhìn đi chỗ khác, cực kỳ miễn cưỡng tiếp tục làm việc.
…
Diệp Thánh Sinh trở lại cung điện, nói với mẹ chồng:
“Mẹ, con về thành phố A trước, có lẽ con không thích nghi ở đây, cả ngày đều cảm thấy không thoải mái.”
Cô làm sao còn tâm trạng tiếp tục chơi.
Cô muốn quay lại thành phố A, và khiến Thư Vũ phải trả giá đắt.
“Vậy sao, mẹ lập tức sắp xếp người đưa con trở về. Mẹ không thể rời nơi này, nếu không bà Cung sẽ tức giận.”
“Con sẽ tự quay về.”
“Vậy thì tốt.”
Mẹ Diệp sắp xếp người đưa Diệp Thánh Sinh đến sân bay, sau khi đưa cô lên chuyên cơ riêng, bà gọi điện cho con trai đến đón cô.
Khi Diệp Vân Triệt nghe thấy cô về sớm vì sức khỏe không tốt, anh rất lo lắng.
Sáng sớm, anh lái xe đến sân bay đợi cô.
Sau vài giờ bay, ngay khi máy bay hạ cánh, Diệp Vân Triệt đã bước đến bên cô.
“Em sao vậy? Chúng ta đi bệnh viện trước đi?”
Diệp Thánh Sinh dừng bước, sắc mặt bình tĩnh nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, trầm mặc không nói.
Đây là người đàn ông mà cô đã yêu 15 năm.
Đó là người chú đã cứu cô khỏi nguy hiểm, cho cô hy vọng vào tự tay phá hủy nó.
Nếu không phải anh, Thư Vũ làm sao có thể giết chết con của cô, thậm chí điên cuồng muốn giết cô.
Bây giờ nghĩ lại, cô nhớ rõ ràng anh và Thư Vũ bên bờ sông ngày hôm đó.
Cô sẽ không bao giờ quên những tổn thương mà cả hai đã gây ra cho cô.
“Thánh Sinh?”
Thấy cô chỉ nhìn mình chằm chằm không lên tiếng, Diệp Vân Triệt càng thêm lo lắng.
Diệp Thánh Sinh thu hồi ánh mắt, nói: “Đừng đến bệnh viện, trở về biệt thự.”
Cô chủ động lên xe.
Diệp Vân Triệt lên xe, ra hiệu tài xế lái xe đi.
Anh giơ tay muốn ôm cô, nhưng Diệp Thánh Sinh lại thờ ơ nói: “Diệp Vân Triệt, Thư Vũ ở đâu? Anh có thể liên lạc với cô ấy không?”
Diệp Vân Triệt không ngờ cô đột nhiên nhắc đến Thư Vũ.
Anh nói: “Cô ta đang ở nước ngoài, tại sao em lại hỏi người đó?”
Anh định ôm lấy tay cô, lại rụt lại.
Diệp Thánh Sinh không nhìn anh, nhẹ nhàng nói:
“Tôi thật sự có chuyện với cô ấy, anh gọi cô ấy về được không? Chỉ cần nói anh ly hôn với tôi, gọi cô ấy về kết hôm là được.”
Bằng không Thư Vũ sẽ không dễ dàng trở về.
Diệp Vân Triệt nghe vậy hiển nhiên không vui, nói:
“Tìm cô ta có chuyện gì? Có chuyện gì cứ nói với anh, anh sẽ giải quyết.”
Diệp Thánh Sinh chớp mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, kiên quyết nói: “Anh phải gọi cô ấy về.”
Người đàn ông này chưa bao giờ tin những gì cô nói. Đối với Thư Vũ, anh ta đã nhiều lần đẩy cô ra.
Nếu bây giờ cô nói Thư Vũ đã giết đứa con của cô và Thư Vũ là người khiến cô mất trí nhớ, anh có thể sẽ không tin.
Có một số việc không thể mong người khác làm cho mình.
Cô phải tự mình làm điều đó.
Cô sẽ không bỏ qua cho đến khi cơ thể của Thư Vũ bị chia thành nhiều mảnh.
“Có thể nói cho anh biết, em muốn cô ta vì cái gì?”
Diệp Vân Triệt cảm thấy cô rất kỳ quái, tại sao mới từ nước E trở về hai ngày, chẳng những lại trở nên giống như một con nhím nhỏ, toàn thân cũng băng giá.
“Đừng lo tôi gọi cô ấy đến làm gì, cứ làm theo lời tôi dặn.”
Diệp Thánh Sinh không muốn nói cho anh biết, cô nhớ tất cả.Gọi Thư Vũ trở lại chỉ để đưa cô ta ra trước công lý.
Diệp Vân Triệt đành phải đồng ý với cô: “Vậy anh sẽ thử.”
“Anh gọi cho cô ấy ngay bây giờ.”
Diệp Thánh Sinh thúc giục.
Diệp Vân Triệt nhìn cô, thật sự không biết cô muốn làm gì.
Anh không làm theo ý cô, nói:
“Gọi về ngay, có thể cô ta sẽ không đến. Nếu em thật sự có chuyện với cô ta, anh có thể phái người qua đó khống chế cô ta, anh sẽ đưa em đến gặp.”
Thư Vũ để Lâm Vị Vị làm tại mắt cho mình, chứng minh cô ta không ngu,sẽ không tin rằng anh đã ly hôn.
Nếu muốn lừa cô ta quay lại, anh cần có một cái cớ hoàn hảo.
Diệp Thánh Sinh hỏi: “Sau khi kiểm soát cô ấy, chúng ta có thể đưa cô ấy trở lại không?”
Diệp Vân Triệt thành thật nói: “Việc này hơi khó, trừ khi có lệnh bắt giữ, nếu không sẽ không thể qua cửa hải quan."
Nó liên quan đến sự an toàn của công dân và mỗi quốc gia không cho phép công dân của mình bị người từ các quốc gia khác cưỡng ép mang đi.
Diệp Thánh Sinh im lặng.
Có vẻ như sẽ cần một số nỗ lực để gọi Thư Vũ trở lại.
Khi ở nước E, chẳng phải Mộ Dung Kỳ đã nói rằng anh nợ cô một mạng và nói tìm anh nếu cần sao.
Vậy tại sao cô không dùng tay của Mộ Dung Kỳ để diệt trừ Thư Vũ?
"Em đã khá hơn chưa?”
Thấy cô gái bên cạnh cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, Diệp Vân Triệt quan tâm hỏi.
Diệp Thánh Sinh lấy lại tinh thần, thuận miệng hỏi: “Anh tới đón tôi, tiểu tình nhân của anh sẽ không gây sự chứ?”