Edit: Nam Cung Đu Đủ - Trưởng Công chúa Dubai
___
Ngọn ngành câu chuyện phải bắt đầu kể từ bữa trà chiều hôm qua...
Tuy kỳ nghỉ đông mới chỉ cận kề nhưng các nhân viên đã rục rịch lên kế hoạch xả hơi. Họ tụ tập trong phòng nghỉ, hỏi thăm dự định sắp tới của nhau.
Một nhân viên nữ mới có người yêu hỏi Mễ Xu rằng: "Chị Mễ ơi, em nghe nói chị và người yêu bén duyên nhờ chung chuyến du lịch. Sắp tới em và bạn trai cũng định đi du lịch, chị biết chỗ nào đẹp chỉ em với."
"À ờ." Mễ Xu cười he he khiến những người khác nổi máu hóng hớt, ai cũng nhao nhao đòi Mễ Xu kể cặn kẽ.
Mễ Xu hắng giọng thuật lại: "Mùa đông năm ngoái chị đăng kí leo núi theo đoàn nhưng trên đường lại bị tụt lại phía sau. Đúng lúc ấy người yêu chị bỗng nhiên xuất hiện như thể anh hùng cứu mỹ nhân, chẳng những ân cần chăm sóc chị suốt chặng đường mà còn khéo mồm khéo miệng nữa. Thoạt đầu chị cứ tưởng leo núi vô vị, ai dè lại ngọt ngào hết sức."
"Oa, hâm mộ chị quá. Hay là em cũng leo núi, nhận tiện kiểm tra xem anh ấy có dũng cảm và tâm lí không!" Nữ nhân viên nói.
Mễ Xu gật đầu: "Cũng được, chuyến đi chơi xa sẽ giúp em hiểu rõ tính tình người yêu. Nếu cậu ấy trân trọng em từng giây từng phút thì em hãy cưới cậu ấy."
Đang nói cười rôm rả, một nhân viên bỗng nhìn thấy bóng đen thù lù ở góc phòng. Nhân viên nọ sợ tái mặt: "Chủ... chủ tịch."
Cả phòng lập tức im bặt.
Trác Thù ung dung bước vào rót cà phê: "Tất cả đều ở đây à? Xôm quá nhỉ."
Mọi người cười giả lả rồi chạy mất dạng.
Mễ Xu vừa mới ngồi vào bàn làm việc thì sếp tổng đã lướt qua chỗ cô nhanh như một cơn gió, chỉ để lại lời nhắn ngắn ngủi bằng chất giọng trầm...
"Vào văn phòng tôi."
Mễ Xu rón rén vào phòng: "Sếp có việc gì cần em làm ạ?"
"Lại đây." Trác Thù dửng dưng ra lệnh.
Mễ Xu nhích lại gần chút xíu: "Dạ."
Trác Thù ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy tính, chỉ vào thanh tìm kiếm trên màn hình: "Cô tìm cho tôi ngọn núi nào phù hợp cho chuyến du lịch hai người."
Mễ Xu: "..."
*
Trác Thù xách ba lô nặng trịch trong cốp xe ra, vênh mặt tự đắc: "Nơi đây chưa bị con người khai thác nên không hề dính mùi công nghiệp. Thiên nhiên còn nguyên vẹn hình hài, không khí trong lành tươi mát. Anh đảm bảo ngắm mặt trời mọc ở đây sẽ rất tuyệt."
Ưng Đồng Trần im thin thít ngồi trên bệ đá bên cạnh, lặng lẽ quan sát hắn hùng hục khuân đồ.
Trác Thù vỗ ngực: "Mấy thứ này cứ để anh xách, em chỉ cần đi theo anh thôi."
Đây là lúc hắn thể hiện bản lĩnh bạn trai!
Nào là dìu dắt dọc đường, nào là dịu dàng săn sóc, nào là dẻo mồm khéo miệng! Hắn cân được hết!
Trác Thù khoác hai cái ba lô đè chồng lên nhau, vươn tay về phía Ưng Đồng Trần: "Xuất phát nào."
Ưng Đồng Trần nhìn chằm chặp bàn tay kia thật lâu, ngước mắt thấy Trác Thù hăm hở ra mặt nên buộc lòng phải nắm tay hắn.
Trác Thù cong môi: "Bây giờ hẵng còn sớm, dù chúng mình thong thả leo vẫn kịp lúc mặt trời lặn."
Ưng Đồng Trần nhìn túi lớn túi nhỏ trên lưng Trác Thù, bảo: "Chia cho em mấy túi."
"Không sao, anh là đàn ông chân chính mà, chừng này đồ chẳng là gì với anh." Trác Thù phấn khởi dắt Ưng Đồng Trần leo lên cầu thang làm bằng đá: "Em chỉ cần hưởng phúc là được."
"..." Ưng Đồng Trần cười gằn: "Đệch mợ, như này gọi là hưởng phúc à?"
"Hầy, thanh niên đừng có chửi thề như thế, hư quá." Trác Thù cười tít mắt.
Ưng Đồng Trần lập tức văng tục bằng cách bắn hết bài rap tiếng Anh này đến bài rap tiếng Anh khác.
Trác Thù: "..."
Mới leo được một đoạn mà Ưng Đồng Trần đã uể oải, Trác Thù bèn động viên: "Cố lên, chỉ cần kiên trì ắt sẽ gặt hái được thành công. Đến khi được ngắm cảnh đẹp mà thiên nhiên ban tặng, em sẽ cảm thấy hết thảy đều đáng giá." Nói rồi hắn lấy chai nước trong ba lô ra.
Ưng Đồng Trần đón lấy chai nước đồng thời buông tay Trác Thù ra.
Lòng bàn tay trống rỗng khiến Trác Thù khó chịu, hắn đợi Ưng Đồng Trần uống nước xong mới nói: "Nắm tay anh."
"Nắm tay sẽ khó leo." Ưng Đồng Trần viện đủ mọi loại cớ.
"Làm gì có chuyện đó, anh dìu em, em theo anh, ấy mới là chân lí dành cho đôi ta." Trác Thù một mực nắm tay Ưng Đồng Trần. Dọc đường, hắn luôn mồm kể chuyện tiếu lâm làm Ưng Đồng Trần không tài nào chịu nổi, suýt nữa đá hắn xuống mương.
Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, cầu thang đá đã đến bậc cuối cùng, hai người đứng ngây ra như phỗng.
Nơi đây heo hút chỉ rặt một màu xanh của lá, thậm chí còn chả thấy bóng dáng con đường mòn nào, chứng tỏ bình thường có rất ít người qua lại.
Ưng Đồng Trần hỏi: "Làm sao đây?"
"Ờ thì..." Trác Thù lấy điện thoại ra xem bản đồ nhưng điện thoại lại không bắt được tín hiệu. Hắn nhìn lướt qua Ưng Đồng Trần với vẻ dè dặt, quay lưng nhìn sang hướng khác: "Quái lại, đáng lẽ phải có đường chứ nhỉ? Ai đánh sập cầu thang mất rồi?"
Ưng Đồng Trần lạnh lùng hỏi: "Anh không tra cứu lộ trình trước à?"
"Có mà." Trác Thù cúi đầu nom hệt như đứa trẻ nhận lỗi, lí nhí giải thích: "Anh còn cố ý chọn khu nghỉ dưỡng đạt chuẩn năm sao..."
Ưng Đồng Trần hỏi: "Chỗ này ư? Năm sao ư? Rốt cuộc là đầu óc anh có vấn đề hay mắt em có vấn đề?"
"Lỗi là do anh." Trác Thù ấp a ấp úng: "Ban nãy ở đường cao tốc, anh lỡ chạy xe quá đà nên không rẽ đúng đường... Vì thế anh đã chọn bừa chỗ này. Chung quy chỉ là leo núi thôi mà, núi nào chẳng như nhau, quan trọng nhất là "leo" và "núi", chúng mình tìm đại một ngọn núi leo lên là được. Em thấy anh nói có đúng không?"
Ưng Đồng Trần lặng thinh mà nhìn hắn.
Dưới ánh mắt "hình viên đạn" của Ưng Đồng Trần, Trác Thù đành cười trừ: "Hẳn là số trời run rủi đưa mình đến ngọn núi này, biết đâu chúng ta sẽ gặp được định mệnh cuộc đời ở đây. Em coi đường càng ngày càng dốc chứng tỏ sắp lên đến đỉnh, chỉ cần nhẫn nại chút nữa là tới nơi."
Dứt lời, hắn lập tức quay sang hướng khác chứ không dám nhìn Ưng Đồng Trần. Bỗng nhiên hắn mừng rỡ thốt lên: "Đằng kia có đường!"
Ưng Đồng Trần bất đắc dĩ nhìn theo hướng hắn chỉ thì thấy mấy dấu chân nông sâu lẫn lộn, thoạt nhìn dấu vết vẫn còn khá mới, có lẽ chúng mới xuất hiện trong vòng hai ngày gần đây.
"Đi nào." Trác Thù nói.
Họ dò từng bước đi theo dấu chân mà người khác để lại. Thế nhưng chỉ vài phút sau Trác Thù đã dựa vào thân cây: "Cho anh nghỉ một lát."
Ưng Đồng Trần gỡ chiếc ba lô trên vai Trác Thù xuống và lấy hai cây gậy leo núi trong đó ra. Trác Thù cười bảo: "Hóa ra em biết rồi."
Ưng Đồng Trần cạn lời: "Tại sao anh không lấy ra dùng?"
"Vậy còn em? Tại sao thấy nó trong ba lô mà không lấy ra sớm hơn?" Trác Thù hỏi vặn lại.
Cả hai đều biết rõ câu trả lời nhưng chẳng một ai lên tiếng, tiếp tục chống gậy lên đường.
Thấy Ưng Đồng Trần đeo ba lô, Trác Thù mạnh miệng giành lấy: "Đưa nó cho anh, sức anh vẫn kham được."
"Anh đừng cậy mạnh nữa. Nhân lúc trời còn chưa tối thì mau leo lên đỉnh đi."
"Ừm."
Nhờ Ưng Đồng Trần dùng ứng dụng la bàn của điện thoại để xác định phương hướng nên họ mới không bị lạc trong cái mê cung rừng rú này. Thỉnh thoảng Ưng Đồng Trần lại tán gẫu với hắn dăm ba câu. Còn hắn chỉ cần nhẩn nha bám gót theo sau, hễ ngẩng đầu lên là có thể thấy bóng dáng kiên cường rắn rỏi của Ưng Đồng Trần làm cõi lòng hắn bình yên đến lạ.
Người đâu mà đáng tin thế! Người đâu mà bản lĩnh thế!
Khoái chết mất!
Không hổ là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất của Trác Thù hắn!
Trác Thù định khen Ưng Đồng Trần mấy câu, nào ngờ chưa kịp mở miệng thì một tiếng hét thất thanh vang lên xé tan bầu không khí tĩnh mịch, văng vẳng bốn phía quanh khu rừng sâu thẳm này. Song song với đó là các tán lá cọ vào nhau phát ra âm thanh soàn soạt nghe hết sức kinh dị.
"Ai... ai vậy?" Trác Thù giật nảy mình, chạy vọt lên ôm Ưng Đồng Trần: "Đừng sợ đừng sợ."
Ưng Đồng Trần ngẩng đầu lên toan nói nhưng lại bị Trác Thù ấn dúi đầu vào ngực hắn, suýt nữa tắt thở mà chết. Trác Thù xoa đầu anh, nhìn dáo dác khắp nơi rồi trấn an: "Em đừng sợ, có anh ở đây rồi."
Ưng Đồng Trần: "..."
Lát sau trong bụi rậm lại vọng ra tiếng cười khi trầm khi bổng, Ưng Đồng Trần cảm thấy hình như Trác Thù ôm anh càng chặt hơn.
"Đừng sợ đừng sợ." Trác Thù không dám nhúc nhích lấy một li, liên tục trấn an Ưng Đồng Trần.
Thật lâu thật lâu sau, mãi đến khi tiếng động kì lạ kia biến mất nhường chỗ cho sự yên tĩnh ban đầu, Ưng Đồng Trần mới phì cười.
Trác Thù nới lỏng vòng tay, cúi đầu nhìn đối phương: "Coi em sợ đến mức ngớ ngẩn luôn kìa."
Ưng Đồng Trần biết tỏng Trác Thù nghĩ gì nhưng không vạch trần hắn, chỉ gật đầu mím môi nhịn cười. Anh nhổ gốc cỏ dưới chân, nhét vào tay hắn: "Anh cầm đi, giống cỏ này có tác dụng trừ tà."
"Thật ư?" Trác Thù nửa tin nửa ngờ.
"Thật, thầy nói mà em không tin... À, em nói mà anh không tin à?"
"Anh tin." Trác Thù gật đầu một cách trịnh trọng, sau đó cầm nhánh cỏ chống gậy leo lên núi.
Hai người đi được một đoạn sẽ dừng chân nghỉ ngơi chốc lát, hơn một tiếng đồng hồ sau đã loáng thoáng trông thấy đỉnh núi ở đằng trước.
"Ngồi nghỉ tí nhé." Ưng Đồng Trần bước đến bên cạnh tảng đá lớn, xem đồng hồ: "Có lẽ kịp lúc mặt trời lặn."
"Được, công nhận thảo dược này hiệu nghiệm thật." Trác Thù vừa thở phì phò vừa ngồi xuống, lấy chai nước khoáng mới nguyên trong ba lô ra. Do bề mặt tảng đá hơi nghiêng so với mặt đất nên lúc hắn ngửa cổ uống nước, một gói đồ nhỏ ở ngăn trên cùng của ba lô bị rơi ra theo đà, lăn lông lốc xuống dưới.
Trác Thù: "..."
Ưng Đồng Trần: "..."
Qua một lúc lâu, Ưng Đồng Trần mới hỏi: "Nó là cái gì vậy?"
Trác Thù mở ba lô ra kiểm tra: "Thôi xong, rơi mất lương khô rồi."
Ưng Đồng Trần: "..."
"Anh đi nhặt lại." Trác Thù đặt chai nước xuống, định chạy đuổi theo nhưng lại bị Ưng Đồng Trần ngăn cản.
"Lương khô rơi mất hút rồi anh tính nhặt kiểu gì. Coi chừng đã không nhặt được đồ lại còn bị lạc." Ưng Đồng Trần đứng dậy khoác ba lô: "Đi thôi, không nên ở đây lâu. Anh ở đây thêm một giây nào là hành lí bị rơi rớt thêm giây đó."
Trác Thù: QAQ
Hai người xốc lại tinh thần, rốt cuộc cũng lên đến nơi đúng lúc mặt trời lặn.
Không gian bỗng dưng trở nên thoáng đạt. Phóng tầm mắt ra xa là thu được hình ảnh dãy núi trùng điệp nối đuôi nhau đến vô tận, vầng thái dương chầm chậm khuất bóng sau đỉnh núi, tỏa ra ráng chiều tà nhuộm đỏ nửa khoảng trời.
Cả hai đều choáng ngợp trước khung cảnh hùng vĩ tráng lệ này, giương mắt nhìn về phía chân trời trong sự ngỡ ngàng, chợt cảm thấy một buổi chiều mỏi mệt quả thực đáng giá.
Bàn tay bất chợt bị ai đó siết chặt, Ưng Đồng Trần quay sang nhìn người đứng kế bên mình. Ánh hoàng hôn phủ lớp son đỏ lên gò má hắn, đẹp đến nỗi chẳng thua kém bất kì hương sắc nào giữa chốn thiên nhiên này.
Hai người nhìn nhau bằng ánh mắt lấp lánh ý cười, trái tim đập thình thịch như trống nổi thôi thúc họ nhắm mắt lại.
Đương lúc hai đôi môi quấn quýt lấy nhau, gần đó vang lên giọng nam nũng nịu: "Cục cưng ơi, theo cưng thì sau khi mặt trời lặn, thứ gì sẽ đợi chờ nó ở bên kia rặng núi, đàng kia bờ biển?"
Một người đàn ông khác đáp: "Một làng Xì Trum ư?"
(*) Trong lời bài hát Bài ca về Xì Trum có câu "Ở bên kia rặng núi, đàng kia bờ biển là một làng Xì Trum nọ". Link bài hát ở cuối chương.
Vài giây sau, cậu chàng đặt câu hỏi ban nãy bật cười khanh khách: "Cục cưng vui tính quá! Em yêu cưng nhất!"
Ưng Đồng Trần: "..."
Trác Thù: "..."
Ưng Đồng Trần và Trác Thù đồng thời ngoái đầu lại thì thấy hai người đàn ông ngồi quay lưng về phía họ. Chàng trai gầy nhom tựa đầu vào vai người đàn ông cường tráng, hai người họ nhìn nhau đắm đuối, chuẩn bị trao cho nhau nụ hôn lãng mạn dưới chiều hoàng hôn.
Ưng Đồng Trần đằng hắng giọng: "Này, Mạnh Công, Chân Minh Hâm."
Hai tên kia sợ tái mặt, bàng hoàng ngoảnh đầu lại nhìn anh.
Chân Minh Hâm nhìn anh như thể trông thấy ma, lắp bắp: "Anh Ưng gắn thiết bị GPS lên người em ạ? Chỉ vì ngăn cản em và Mạnh Mạnh hôn nhau mà anh lặn lội đến tận đây sao?"
Mạnh Công thấy anh như thể gặp phải ác quỷ giết người không ghê tay. Lúc nhìn thấy người đàn ông đứng cạnh Ưng Đồng Trần, Mạnh Công biết mình đoán đúng rồi!
Từ khi biết khúc mắc giữa Ưng Đồng Trần, Chân Minh Hâm và vị sếp lớn này, ngày nào Mạnh Công cũng canh cánh nỗi lo Chân Minh Hâm yếu đuối bị Ưng Đồng Trần phang chết. Thế nên anh chàng mới nằng nặc đi theo bảo vệ người yêu.
Nhưng Mạnh Công không ngờ Ưng Đồng Trần lại tàn độc đến mức truy đuổi ráo riết đến tận đây!
Ưng Đồng Trần tiến lên. Mạnh Công và Ưng Đồng Trần đồng thời hỏi cùng một câu: "Tại sao ông lại ở đây?"
Lát sau Ưng Đồng Trần mới trả lời: "Tụi tôi leo núi."
Bấy giờ Mạnh Công mới nhận ra mình và Chân Minh Hâm đang ngồi trên mỏm đá chênh vênh. Anh chàng vội bế Chân Minh Hâm vào chính giữa bãi đất mới đặt cậu xuống: "Tụi tôi rèn luyện kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã."
Chân Minh Hâm bổ sung thêm: "Em đang tham gia chương trình Kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã. Anh Ưng có thấy em trên ti vi không?"
"Không." Ưng Đồng Trần rất ít khi xem các chương trình giải trí: "Vậy tại sao chỉ có hai người? Ê kip làm chương trình đâu?"
"Họ về rồi." Chân Minh Hâm nói: "Chương trình vừa đóng máy là họ đã lên xe đi hết."
"Còn hai người ở lại hẹn hò?" Ưng Đồng Trần hỏi.
"Không, tụi em bị bỏ lại." Chân Minh Hâm ngượng ngùng đáp.
Ưng Đồng Trần: "..."
Trác Thù bước lên bên cạnh Ưng Đồng Trần, thấy hai người nọ quen mắt quá bèn ngắm nghía thật kĩ, hình như hắn đã từng gặp họ ở phòng tập thể hình.
Người cao to hơn là bạn của Ưng Đồng Trần, đồng thời cũng là huấn luyện viên của phòng tập.
Còn người nhỏ gầy hơn kia, hắn cũng có cơ hội gặp gỡ cậu ta vài lần. Tuy chỉ vài lần nhưng lần nào cậu ta cũng nói cười thân mật với Ưng Đồng Trần làm hắn tưởng mình mọc hẳn mấy cái "sừng".
Bây giờ không bị "sừng" che mờ mắt nữa, Trác Thù thấy cậu ta không xấu lắm mà cũng thuộc dạng ưa nhìn, trang điểm tương đối nền nã. Qua cuộc đối thoại vừa rồi, hắn đoán có lẽ cậu ta là nghệ sĩ nhưng không quá nổi tiếng.
Với lại, nhìn tư thế mặt đối mặt ban nãy của hai người, hắn chắc mẩm họ là một đôi.
Cảnh báo được gỡ bỏ.
Trác Thù chủ động bắt chuyện: "Xin chào, tôi là Trác Thù."
Bỗng chốc Mạnh Công không biết nên chào hỏi Trác Thù với thái độ như nào. Tuy ban đầu anh chàng chết mê chết mệt Trác Thù nhưng sau đó vẫn thật lòng chúc phúc cho hắn và Ưng Đồng Trần. Có điều Mạnh Công không ngờ tên này lại từng định bao nuôi bạn trai mình!
Trác Thù thấy vẻ mặt Mạnh Công thoáng chút đề phòng, bèn nhìn sang chàng trai đứng cạnh Mạnh Công.
"Trác Thù?" Chân Minh Hâm lẩm nhẩm cái tên: "Nghe quen tai thế nhỉ?"
Ưng Đồng Trần đưa mắt nhìn Trác Thù: "Anh không biết cậu ấy à?"
Trác Thù: "Không."
"Vậy làm quen chút đi, đây là Chân Minh Hâm." Ưng Đồng Trần nói: "Cũng chính là cậu nghệ sĩ mà anh định bao nuôi lúc đầu."
Trác Thù: "!!!"
Ai biết gì đâu!
Chân Minh Hâm: "!!!"