Chương 118
Đỗ Thắm nắm lấy tay cả hai an ủi. “Không nhất thiết sẽ như vậy, có thể là… tới tháng.” Chính cô ấy cũng không tin lắm nguyên nhân này. Nhưng vì không dám tin nên mới tự đưa ra những lý do khác để lấp liếm sự thật. Nếu đó là thật… bọn cô không biết nên nói gì với Đậu Nhạc Yến nữa. Chính vì thương xót nên mới lo sợ sẽ làm cô ấy tổn thương thêm.
Hàm Hi Họa cụp mắt ngay khi định bảo cả hai tạm thời cứ chờ trước đã thì Nguyễn Trân Châu kêu nhẹ một tiếng.
“Anh… đây là…” Tận lúc này mới chú ý đến sự xuất hiện của người lạ. Cô nàng ngạc nhiên không biết từ đâu ra có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang thế này. Mặc dù thân hình như siêu mẫu nhưng… thế này có phải quá thần thần bí bí rồi không.
Cái ánh mắt đầy nghi ngờ của Nguyễn Trân Châu thật khiến Hàm Hi Họa nhức đầu, cô đảo mắt một vòng giới thiệu qua loa. “Là bạn tớ. Mặt anh ấy có vấn đề nên phải đeo khẩu trang. Các cậu không cần để ý nhiều đâu.”
Nam Lãnh nhìn cô nhàn nhạt cười. Cô nhóc của anh cũng bịa ra lý do hay đấy.
“À… chào anh ạ.”
“Xin chào anh. Xin lỗi vì nãy giờ tụi em mãi buồn rầu nên không thấy anh.” Nguyễn Trân Châu còn rất thức thời.
Nam Lãnh gật đầu. “Xin chào.” Lời ít ý nhiều, nói xong hai chữ ấy anh cũng không phát biểu thêm lời nào khác.
Đỗ Thắm gãi gãi tóc sau đó bị Hàm Hi Họa kéo lại ghế ngồi.
“Hay anh về trước đi. Em ở đây với bạn sẽ về sau.” Khoảng mười phút sau Hàm Hi Họa lại gần Nam Lãnh thương lượng. Bắt anh ở đây cùng cô hình như sai sai.
Nam Lãnh định từ chối thì cửa phòng cấp cứu mở tung ra. Ai cũng chẳng còn nhớ tới chuyện gì nữa vội chạy tới hỏi dồn bác sĩ.
“Người bên trong thế nào rồi ạ?” Nguyễn Trân Châu hỏi. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Bác sĩ đảo qua bốn người một lượt. “Ai là người nhà bệnh nhân?”
Cả bốn người đều ngẩn ngơ. Hàm Hi Họa lắc đầu. “Bọn cháu là bạn thân ạ. Người nhà… vẫn chưa báo ạ.”