Đâu có...
Vậy... cô đem đồ về nhà chính để làm gì?
Đống đồ đó tôi mua cho Y Y
Lạc Y Y nhìn về phía Bạch Diệp Phi Yến, gương mặt cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra
Người hôm trước bị sốt không phải cô mà là Tam công chúa sao?
Hôm nay cô ta sao vậy?
Thấy 2 người họ đều nhìn mình chăm chăm, Tam công chúa lơ đễnh đáp
Ai da, mua sắm nãy giờ cũng đã mệt... chúng ta đi ăn thôi. Tôi đã đặt bàn ở nhà hàng rồi
__________
Ở nhà hàng....
Cô ấy đã chọn 1 căn phòng sang trọng khép kín
Thức ăn thơm ngon nóng hổi không lâu sau đã được đem lên, phục vụ sau đó đều lui ra ngoài
Lạc Y Y vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, cô nghi ngờ nói . truyện tiên hiệp hay
Tam tiểu thư... cô muốn đưa ra yêu cầu như thế nào. Chúng ta nói thẳng đi, không cần dông dài đâu
Theo tính cách của vị tiểu thư này sao có thể đối xử tốt với cô chứ?
Nếu đoán không lầm... những món quà trước đó là để cho Bạch Dạ Phi Ưng thấy
Bàn ăn trước mặt này, hẳn là muốn tìm góc khuất không có người để uy hiếp cô
Y Y đưa tay định lấy cốc nước lọc
Bạch Diệp Phi Yến khó che đậy được sự ái ngại trong lòng, cô mở miệng
Cái đó... chuyện... mọi chuyện mà anh hai làm với chị... em đã biết tất cả rồi
Lạc Y Y bất động trong giây lát rồi xoay sang nhìn
Cô ta nói cái gì?
Biết tất cả? Tất cả mà cô ta nói rốt cuộc là gì?
Y Y không lấy nước nữa, rút tay về vẫn làm như chưa có gì xảy ra
Tiểu thư... cô nói gì tôi không hiểu
Chắc chắn là cái bẫy, chuyện giữa cô và hắn tuyệt đối không thể có người nào khác biết được
Cô có chết cũng sẽ không nói, còn hắn... cũng tuyệt đối không làm vậy
Dù có nói ra, thì đối tượng chắc chắn không thể nào là Bạch Diệp Phi Yến
Tính tình cô ta quá ương ngạnh, 1 khi biết sẽ làm lớn chuyện... mà thái độ của cô ta bây giờ chắc chắn không biết được bao nhiêu... không! chắc chắn không biết gì. Chỉ đang thăm dò thôi
Lạc Y Y cố gắng trấn an bản thân
Bạch Diệp Phi Yến ngại ngùng cúi đầu, giọng nói cô ấy nghẹn lại
Tối đó... trên cầu thang, em đã nghe thấy anh hai nói chuyện với chị
Từng chữ cô nói ra đều khiến tim Y Y thắt lại
___________
Tối hôm đó khi Lạc Y Y bị sốt hắn trở về, Bạch Diệp Phi Yến thấy được ấn đường hắn xám xịt. Kích động không chờ nỗi để xem kịch hay, cô len lén chạy theo phía sau
Vì sợ bị phát hiện, cho nên chỉ có thể cố ý đi thật chậm. Cách hắn rất xa
Lúc cô ở tầng 3, hắn đã đến được tầng 5 rồi
Nghe thấy được tiếng lôi kéo, Tam tiểu thư hào hứng trong lòng, đi đến cầu thang tầng 4 đã nghe thấy hắn kích động thét lớn rồi lôi Y Y vào phòng
Bạch Diệp Phi Yến như muốn chết lặng
Cô đứng đó hồi lâu, đến khi chẳng còn nghe thấy gì mới kịp lấy lại ý thức. Liền nhanh chóng chạy đến đập cửa
Mau mở cửa!!! Anh hai!!! Mở ra... chết tiệt, anh hai anh mau mở cửa raaaa...
Hiệu quả cách âm cực kỳ tốt, cô la thét khản cả cổ người bên trong cũng chẳng nghe. Bàn tay ngọc ngà đập mạnh đến sưng đau, cửa cũng chẳng di chuyển
Bất chợt phía sau có người chạy đến ngăn hành động vô ích của cô
Tiểu thư... đừng đập nữa!!!
Bỏ ra, cô mau bỏ tôi ra. Tôi nhất định phải hỏi cho ra lẽ chuyện này... Anh hai, mở cửa
Không được, nếu cô ấy cứ náo loạn như thế thì mọi người sẽ nghe thấy. Lỡ như có người đem chuyện này báo cáo với thiếu gia thì tai hoạ sẽ giáng xuống đầu Y Y
Cô ta không nghĩ nhiều, liền bịt miệng kéo Tam tiểu thư đang hoá điên xuống lầu 4. Tìm 1 căn phòng cách âm khác
Bạch Diệp Phi Yến gỡ bàn tay làm mình ngạt thở kia xuống. Tức giận mắng chửi
Cô bị bệnh sao! Cản tôi làm gì, đưa tôi đến nơi này là muốn nhốt lại? Cô đối với anh tôi đúng là trung thành quá đó. Lam Hoa!!!!
Lam Hoa cúi đầu, cửa cũng đã bị cô khoá lại. Tạm thời sẽ giữ Tam tiểu thư ở đây, tránh để cô ấy gây ra những phiền phức không đáng có
Tôi chỉ làm theo việc công
Làm theo việc công?
Nói xong, sau đó liền đi đến túm lấy cổ áo Lam Hoa
Cô... biết được điều gì rồi đúng không?!!!!!