Con đường đi vào biệt thự bây giờ so với trước kia đã được trồng hoa 2 bên, phía trên được dựng mái vòm nhìn rất dễ chịu, lại hoà hợp với thiên nhiên
Tiểu An nhìn ra ngoài cửa sổ thích thú tròn mắt
Hoa hoa, đẹp gê...
Nếu tiểu An thích, thì ngày nào cô cũng đưa con đi ngắm hoa chịu không?
Bạch Diệp Phi Yến vỗ vỗ cái mông nhỏ nhỏ xinh xinh kích động nói
Cháu của cô sao mà đáng yêu đến như vậy a!!!
Nhị thiếu nhìn đứa bé đang hứng thú vui cười, cảm thấy cuộc sống này quả thật rất kỳ diệu
Cô trở về hắn đã đủ vui mừng rồi, không ngờ lại sinh cho hắn 1 nhóc tỳ kháu khỉnh
Đúng là có vài phần giống với hắn lúc nhỏ, nhưng lại năng động vô tư hơn
Bạch Dạ Phi Ưng trước nay không thích con nít, cảm thấy chúng ồn ào phiền phức
Nhưng đứa trẻ được cô và hắn tạo nên, xem ra không tệ
Đài phun nước khi xưa bây giờ đã được xây rộng hơn, bên trong còn có hoa sen và cá. Giữa hồ nước có con báo đang ướt sũng gặm 1 con cá, nhìn thấy cái xe quen thuộc nó quẫy quẫy đuôi
Bạch Diệp Phi Yến bế tiểu An xuống chỉ chỉ rồi hỏi
Tiểu An, đó là con gì thế?
Lạc An chưa từng thấy động vật nào ngoài đời, lại còn to lớn như thế. Nhưng cũng học được tên của các loài động vật trên tivi
Nhoài người muốn sờ, trên miệng vui vẻ đáp lời
Chon báo.... gào... chắng chắng!!!
(Con báo, trắng trắng)
Tam tiểu thư vui vui xoa đầu cháu mình
Tiểu An thông minh quá đi, đó là Trắng Trắng nha!!!
Con báo nhả chú cá tội nghiệp trong miệng phóng ra khỏi hồ đi đến
Phi Yến sợ nó còn chưa quen sẽ doạ cho tiểu An sợ, bế thằng bé lên cao. Nhưng nhóc tỳ này cứ muốn sờ nó, chẳng có chút gì gọi là sợ
Nó ngửi ngửi cái chân nhỏ của cái bánh bao trước mặt không lâu sau bỏ đi
Tiến đến gần Y Y, đảo vài vòng quanh cơ thể mềm mại
Dường như nhận ra gì đó rồi thân thiết cọ cọ cái đầu to vào tay cô
Đã gần 2 năm, thì ra nó vẫn chưa quên cô. Lạc Y Y mỉm cười xoa xoa đầu nó
Trắng Trắng
Vào đại sãnh, nơi này vẫn chẳng thay đổi, nhưng màu sắc đã tươi sáng hơn
Trên trần nhà còn tô 1 màu xanh dịu nhẹ, vẽ thêm vài đám mây bồng bềnh
Tiểu An nghịch ngợm vùng vẫy, Phi Yến không còn cách nào đành phải bỏ bé xuống
Nhóc con chạy loạn khắp nơi thích thú tràn đầy trên gương mặt nhỏ
Còn không khách khí leo lên sofa nhún nhảy
Oa!!! mềm mềm... dzui quá....
Thích vậy sao? Vậy cô cũng phải thử mới được!
Bạch Diệp Phi Yến nói rồi điềm nhiên phóng lên nhảy cùng
Bạch Dạ Phi Ưng lắc lắc đầu
Em đừng có dạy hư thằng bé
Nói xong, hắn đến bên ghế quỳ xuống
Tiểu An ngoan, ba bồng con đi xem khủng long
Nghe đến khủng long, mắt bé sáng còn hơn vì sao trên trời. Gật đầu lia lịa nhảy lên ôm chằm lấy hắn
Bạch Dạ Phi Ưng ôm lấy bản sao bé nhỏ của mình đi lên tầng. Đôi mắt nhu tình như sóng nhìn Y Y đang căng thẳng đi phía sau
Anh đưa con đi xem phòng riêng, em muốn đi đâu thì đi đi
Ý hắn là cô có thể rời khỏi đây sao? Làm sao cô có thể bỏ con được chứ? Hắn thừa biết mà còn nói như vậy... đang muốn cảnh cáo cô nên an phận sao?
Trong mắt Lạc Y Y, Bạch Dạ Phi Ưng đã hoá thành ác ma rồi. Cô cứ nghĩ lời hắn nói chắc chắn có hàm ý sâu xa
Khổ thân Nhị thiếu, chỉ muốn cô đi tham quan biệt thự
Hơn 1 năm cô rời đi, hắn đã sửa sang lại nơi này rất nhiều sao cho phù hợp với sở thích của cô
Mong rằng có 1 ngày cô trở về sẽ thoải mái hơn
Lạc Y Y sợ hãi nhưng vẫn cứng đầu đi phía sau. Hắn ôm bảo bối thấy người phía sau dường như không có ý định đi đâu, khoé miệng cong lên nụ cười
Có lẽ không phải muốn ở bên cạnh hắn, chỉ là không muốn rời xa con mình
Nhưng như vậy cũng không sao, chỉ cần cô đồng ý ở lại. Không yêu hắn cũng chẳng sao
Hắn đợi được
Căn biệt thự trong trí nhớ của cô không trang trí bằng nội thất đen, thì trên tường cũng được sơn xám. Do tiểu bảo nên hắn cho người sơn lại?
Không thể nào, không ngửi được mùi sơn mới. Chắc chắn đã được làm từ lâu
Bạch Diệp Phi Yến đi phía sau, thấy cô cứ nhìn đông ngó tây, nghĩ rằng cô đang lo lắng liền thân mật khoác vai thì thầm
Chị yên tâm, có em ở đây sẽ không để ông anh xấu xa bắt nạt chị