Những vị khách đã được lão đại Hắc bang phía người đưa về. Nhưng trước đó, hắn đã đe doạ 1 phen khiến ai nấy cũng đều sợ chết khiếp
Chuyện em trai hắn mà có con bị lộ ra bên ngoài, chắc sẽ được lên trang nhất mất thôi
Bạch phu nhân và Y Y từ trong phòng bước ra. Lúc này ở đại sãnh chẳng còn người ngoài
Bạch Dạ Phi Ưng đứng cách đó không xa, ánh mắt dính chặt vào cô gái bé nhỏ đang đứng sau lưng mẹ mình
Lâm Doãn cùng chồng mình đang ngồi trên ghế sofa, tiểu An ngoan ngoãn ngồi bên cạnh chơi rút gỗ với Phi Yến
Cô thở phào nhẹ nhõm
Lê Phương Kiều nắm lấy tay cô dõng dạc tuyên bố
Từ hôm nay, Lạc Y Y sẽ ở lại nơi này với tư cách là khách. Các con nếu có ý muốn bắt nạt con bé thì từ bỏ đi
Nghe xong câu này, ánh mắt mọi người liền đổ dồn về phía Nhị thiếu
Hắn nhíu mày liếc nhìn với ý muốn hỏi
Các người nhìn tôi như vậy là có ý gì
Bạch Diệp Phi Yến nhảy cẩn lên rồi phóng thẳng đến chỗ cô, vui vẻ nắm tay
Tốt quá rồi Y Y, sau này nếu nhớ chị em có thể đến nhà mẹ. Chúng ta cùng nhau đi mua sắm
Không được
Bạch Dạ Phi Ưng lên tiếng
Cho cô ấy ở đây để tiện bề trốn thoát hay gì?
Còn lâu hắn mới đồng ý
Anh hai à... chị ấy nói gì đi nữa cũng là mẹ của tiểu An An. Ở lại đây có gì mà không được?
Bạch Diệp Phi Yến ôm lấy Y Y, chất vấn anh mình
Cô buồn rười rượi
Quả nhiên hắn sẽ không cho cô gặp con trai mình
Thằng bé là con anh, tất nhiên phải ở nhà của anh. Cô ấy là mẹ sao có thể ở đây, nếu tiểu An muốn gặp mẹ thì phải làm sao? Để cô ấy trở về nhà chính
Hắn nhìn cô kiên định đưa ra chủ ý
Hắn lại định nhốt cô lần nữa hay sao? Đến đó có khác gì tự tìm chết?
Nhưng mà... tiểu An, cô không muốn rời xa con trai mình
Ngoài đi về cùng hắn thì không còn cách nào hay sao?
Ánh mắt cô rũ xuống, hàng mi dài cũng bắt đầu nặng trĩu. Từ nãy đến giờ ngoài khóc thì chẳng làm được gì. Cuộc đời của cô chẳng lẽ lại lần nữa để người khác sắp đặt?
Nhìn tiểu An ngây thơ đang bận rộn với những khúc gỗ nhỏ, sống mũi lại bắt đầu cay cay
Bảo bối chắc chắn sẽ được sống sung sướng không lo cái ăn cái mặc, mà cô... muốn ở bên con thì phải tuân theo mọi mệnh lệnh hắn đưa ra
Không thể làm trái, giống như lúc xưa vậy
Lê Phương Kiều ngăn con gái mình lại, đặt tay lên vai Tam tiểu thư rồi hướng ánh nhìn về phía hắn
Muốn đưa khách của mẹ về, thì mang em gái con theo cùng. Để con bé dọn đến đó
Bạch Dạ Phi Ưng nhíu mày, như vậy có khác gì dẫn sói vào nhà đâu?
Tam tiểu thư nghe thấy vậy, hướng anh mình bày ra vẻ mặt khiêu khích
Bạch Dạ Phi Long ngồi trên ghế cố nén cười
Mọi chuyện xem ra bây giờ mới bắt đầu thú vị. Em trai hắn lúc đầu chỉ có hắn không ưa thôi
Bây giờ đều bị mọi người trong nhà ghét bỏ rồi
Nhị thiếu đối với yêu cầu này dù không muốn cũng đành miễn cưỡng chấp nhận
Bạch phu nhân vỗ vỗ lên vai Y Y động viên
**Con yên tâm, có Phi Yến ở bên con trai ta không dám ngược đãi con đâu. Ngày mai hãy cùng tiểu An về đây, cùng đi thăm mẹ con
Vâng, con thật sự cảm ơn người**
Đời này cô được gặp lại mẹ, đến con trai cũng không bị đoạt đi thì đã hạnh phúc lắm rồi
Bạch Dạ Phi Ưng ra xe, lịch thiệp mở cửa
Ai ngờ em mình lại bay đến như tên lửa đẩy hắn vào trong rồi ngồi sang bên cạnh
Sau khi đã ổn định, Lạc Y Y mới bồng bảo bối bước ra
Tam tiểu thư vui vẻ ngoắc ngoắc tay
Y Y, mau vào đây
Kết quả, hắn muốn ngồi cạnh cô, lại thành ngồi cạnh em gái mình
Con nhóc này, sau khi về nhà có nên nhốt vào trong kho chứa đồ 1 đêm hay không?
Bạch Dạ Phi Ưng bực dọc ra lệnh cho tài xế lái xe
Trên đường về nhà, hắn cứ như bị dư thừa. Chẳng ai thèm đoái hoài đến, chỉ có thể chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ
Thỉnh thoảng, Bạch Diệp Phi Yến sẽ nhếch môi thầm nghĩ
Muốn ngồi gần chị Y Y? Có em ở đây anh đừng có mà mơ. Moahahahaha!!!