Còn về phần video, đã tìm thấy 1 cái usb. Khi chiếu lên, thì đích thực đó là cái mà tên ác ma uy hiếp
Cô nhanh chóng lấy hòn đá cuội ở chậu hoa đập nát nó ra thành từng mảnh vụn
Đem tất cả uất ức và buồn tủi bản thân đã dồn nén bao lâu nay trút lên cái usb đó
Mọi chuyện đã xong, cô đem cái đống vụn vỡ trước mắt gói vào 1 chiếc khăn tay
Khi rời khỏi đây, sẽ đem nó đi phi tan
Lúc nãy còn định vùi nó chung với tờ hợp đồng bị đốt. Nhưng tên mà cô muốn thoát không phải người thường
Hợp đồng cháy rồi không có gì đáng nhắc đến
Nhưng usb có thể khôi phục dữ liệu
Phải đem nó đi thật xa nơi này
Đề phòng trường hợp bất trắc, họ tìm kiếm thêm vài lần. Xem hắn có để lại bản sao nào không
Cô từng nhớ, Phi Yến có lần đã lén sử dụng điện thoại hắn xem thử
Bên trong không có video, có lẽ hắn sợ người khác thấy nên đã xoá đi rồi để lại 1 bản trong usb
Không phải hắn luôn muốn giẫm đạp lên tự tôn của cô sao? Việc cô bị nhìn thấy đúng như mong muốn mà
Hắn sợ gì chứ?
Không suy nghĩ lung tung nữa!!!
Không còn sự uy hiếp, cô có thể rời khỏi nơi này rồi
Sau khi tìm thấy, Bảo Nghi nhanh chóng đi xuống sãnh ra hiệu. Bạch phu nhân cũng nhanh chóng rời khỏi
Y Y vào phòng nói cho Phi Yến biết. Cô phải rời khỏi đây ngay lập tức
Bạch Diệp Phi Yến suy nghĩ liền nói
Y Y, đừng đi ngay, đợi người ở đây ngủ, em sẽ đến nói với bảo vệ mình cho mình vào rồi chở chị đi
Ừ. Vậy chị sẽ giả vờ mình bị phu nhân trách mắng, ở trong phòng không muốn ra ngoài
Cứ làm như vậy
Sau khi thống nhất mọi việc, cô ngồi trong phòng chờ đợi
Đến khi trời đã khuya, 1 chiếc xe màu trắng quen thuộc chạy vào trong biệt thự
Người xuống là Phi Yến, quả nhiên cô ấy tới rồi
Lạc Y Y nhanh chóng ra khỏi phòng. Những thứ ở nơi này đều không phải của cô. Lúc đến không mang gì theo, thì lúc rời đi vẫn như vậy sẽ tốt hơn
Vừa đóng cửa phòng, đã thấy Lam Hoa sững người đứng ở đó, cô ấy dường như nhận ra được điều gì đó không đúng. Không nhịn được mà hỏi
Phải đi rồi sao?
Y Y cũng không che giấu, nhìn vào cô ấy cô mỉm cười
Thời gian qua nếu không được chị chăm sóc, có lẽ em thật sự đã chết trong sự cô đơn tuyệt vọng rồi. Thật lòng cảm ơn chị, Lam Hoa
Cô ấy nhẹ nhàng đi đến ôm lấy cô, giọng nói run run không nén nỗi sự xúc động
Nếu chúng ta gặp nhau trong hoàn cảnh khác, chị sẽ đối xử với em tốt hơn
Có lẽ em sẽ không còn cơ hội gặp được chị, nhưng em sẽ không bao giờ quên chị đâu
Y Y ôm lấy bờ vai đang run của cô ấy nghẹn ngào nói
Em mau đi đi, nếu bị người khác phát hiện sẽ không hay đâu. Còn nữa, thiếu gia bản tính đa nghi. Em mang theo điện thoại nếu ngài ấy liên lạc thì còn ứng phó được
Lạc Y Y cũng bị sự vui sướng làm cho quên mất hắn là người thế nào
Người của hắn nhiều không đếm xuể, phát hiện cô không ở nơi này sao có thể dễ dàng bỏ qua?
Em nghe theo chị
Sau khi lấy điện thoại, cô đi vòng ra cửa nhỏ ở sân vườn tìm gặp Phi Yến
Chiếc xe rời khỏi nơi này, cô thở phào nhẹ nhõm
Chẳng thèm xoay đầu nhìn lại. Bản thân từng muốn sống ở nơi xa hoa lộng lẫy, nhưng bây giờ rời khỏi nơi này ngoài hạnh phúc thì chỉ có hạnh phúc
Bạch Diệp Phi Yến chở cô đến sân bay, đưa cho cô 1 tấm vé máy bay
Ngày mai có bão, em lo lắng cho nên đặt vé chuyến bay ngày mốt sẽ khỏi hành. Chị hãy ở khách sạn, mẹ em đã sắp xếp cho chị và bác gái 1 nơi ở mới bên Mỹ. Đến nơi đó rồi, sẽ không bị anh trai em tìm ra
Lạc Y Y nhận lấy tấm vé
Cảm ơn em, Phi Yến
Tam tiểu thư lắc lắc đầu nắm lấy cổ tay Y Y
Những điều em đối với chị trước kia dù có bù đắp cũng không thể xoá hết tổn thương chị đã chịu. Sau này chị sống thật tốt, em cũng yên lòng hơn
Chiếc xe nhanh chóng chạy đến sân bay. Lạc Y Y không ngờ rằng ước mơ sang Mỹ vẫn còn có thể thực hiện được. Chỉ cần đến đó, sẽ không chịu sự khống chế của hắn nữa rồi1