Chớp mắt một cái, ba ngày ngắn ngủi liền trôi qua. Đám cưới của Sở Trình cùng Hàn Tiêu Dy cuối cùng cũng được diễn ra. Vì mọi chuyện đều do một tay Sở Trình lo liệu, cho đến lúc tận mắt nhìn thấy Hàn Tiêu Dy vẫn không kìm được mà cảm thấy choáng ngợp.
Một hàng khách mời ngồi chật cả nhà thờ, Hàn Tiêu Dy liếc mắt trong đám đông kia đều có thể tìm được một vị chủ tịch của công ty nổi tiếng. Cô lặng lẽ quan sát ánh mắt của mọi người, bất chợt bàn tay được Sở Trình nắm lấy, ánh mắt hắn rất sáng, trong phút chốc mọi lo lắng của cô biến thành mây khói.
Cuộc hôn nhân này không cần người khác nhìn nhận, họ phán xét cười cợt thế nào đều mặt kệ, đến cuối cùng hạnh phúc hay đau khổ vẫn là người trong cuộc như cô tự mình lĩnh ngộ.
Hàn Tiêu Dy mỉm cười, khớp tay cong lại, bàn tay đan chặt vào tay hắn. Hai người bình tĩnh thong dong bước vào lễ đường. Váy cưới trắng tinh của cô trong làn nhạc vang lên lặng lẽ di chuyển, hai người bước đến vị trí trung tâm, ở phía trên là vị cha Xứ đầy hiền từ đang chờ họ.
Bà Sở ngồi ở phía dưới, bên cạnh là mẹ Hàn Tiêu Dy, hai người lẳng lặng nhìn nhau, sau đó ánh mắt họ hướng về phía Sở Trình cùng Hàn Tiêu Dy, con ngươi đồng thời ánh lên niềm vui sướng khó tả.
Hai người cùng thực hiện lời thề nguyện giống hệt nhau, sau khi hoàn thành, họ trao cho nhau nhẫn cưới cùng một nụ hôn ngọt ngào.
Sở Trình nâng bàn tay Hàn Tiêu Dy lên cao, thái độ vô cùng trân trọng, chiếc nhẫn lấp lánh ánh sáng kia được đeo lên ngón áp út của cô, vừa như in.
Tiếp theo, là cô dâu đeo nhẫn cưới cho chú rể.
Hai tay hàn Tiêu Dy hơi run, cô hồi hộp mở hộp đựng nhẫn ra, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc khó tả. Người cô thầm yêu suốt mấy năm trời bấy giờ đang đứng ở trước mặt, hắn nở một nụ cười dịu dàng, một bàn tay đưa đến như muốn trấn an cô, cho dù hai người vẫn chưa thật sự yêu nhau, nhưng mối lên hệ dây dưa này đã được viết trên một trang mới.
Hai người bắt đầu lại với nhau bằng một thân phận khác – vợ chồng.
Cuối cùng chiếc nhẫn kia cũng ngoan ngoãn ngự trị trên ngón tay của Sở Trình, từ giây phút này, hai người đã được buộc chặt cùng nhau.
Bàn tay đeo nhẫn kia của hai người lần nữa đan vào nhau, trong tràng vỗ tay rôm rả của mọi người, pháo hoa giấy bắn lên bay đầy trời, Sở Trình tiến đến gần, hắn nghiêng người, cánh môi ấm áp trong trí nhớ kia chạm vào môi Hàn Tiêu Dy.
Chỉ ba giây ngắn ngủi, nhưng cả hai đều rung động không thôi.
.
Hai người đãi tiệc đến gần tối, ai cũng mệt đến rã rời. Bọn họ ngồi cùng xe trở về nhà, dù sao cũng đã kết hôn, hai người cũng tự ý thức không thể ngủ khác phòng như lúc trước. Cả hai ngượng ngùng vào phòng, còn trẻ con đến mức tị nạnh xem ai tắm trước.
Không khí trong phòng bỗng dưng hơi xấu hổ, cũng may ngay lúc ấy Sở Trình có điện thoại, hắn ra ngoài ban công nói chuyện một chút. Hàn Tiêu Dy nhân tình huống này dứt khoát đi tắm trước. Hôm nay cô đứng lâu đến mức hai chân muốn rụng rời rồi, cô vừa tắm rửa xong liền chui tọt lên giường, không quan tâm là chăn nệm kia vẫn đang vương mùi của Sở Trình, cở thể mệt mỏi nằm ụp xuống giường, sau đó trùm chăn như muốn ngủ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!