Một tuần sau, bệnh tình của Hàn Thanh Hà có chuyển biến tích cực, bác sĩ đã đồng ý cho bà xuất viện. Trong ngày xuất viện, bà gặp được Hàn Tiêu Dy, theo sau đó là Sở Trình cùng bà Sở. Bà Sở tay bắt mặt mừng cùng bà, hai người ngồi ở phía sau trò chuyện rôm rả. Ban đầu Hàn Thanh Hà còn lo lắng về mối hôn sự này, bà lo rằng Hàn Tiêu Dy từ bỏ hạnh phúc của mình gả vào nhà quyền thế này, tất cả là bởi viện phí chữa trị cho bà. Nhưng sau khi quan sát thái độ hòa nhã của bà Sở cùng hành động quan tâm chăm sóc của Sở Trình, Hàn Thanh Hà yên tâm hơn rất nhiều.
Trong lúc trò chuyện cùng bà Sở, Hàn Thanh Hà vẫn luôn chú ý đến hai người ngồi phía trước xe, nhìn thấy nụ cười vui vẻ xuất phát từ tận đáy lòng của Hàn Tiêu Dy, một chút sợ hãi cuối cùng của bà cũng được buông xuống.
Sau đó bà nhìn thấy chiếc xe đang chở mình rẽ vào một hướng khác, không phải trở về chỗ nhà trọ cũ kia.
“Chúng ta…hình như đi lầm đường rồi, hướng này không phải về nhà trọ.”
Bà Sở nắm lấy bàn tay gầy gò của Hàn Thanh Hà, mỉm cười ôn hòa.
“Chị không nhầm đâu, hai đứa nó vừa mới mua một căn hộ mới cho chị, có lẽ là gấp quá nên vẫn chưa nói cho chị biết, sau này chị sẽ sống ở nơi đó, còn có người chăm sóc, sẽ thoải mái hơn chỗ cũ rất nhiều.”
Người Hàn Thanh Hà hơi run, ngoài mặt nói là Sở Trình cùng Hàn Tiêu Dy mua nhưng trên thực tế chắc chắn là nhà họ Sở bỏ ra hết, bà bỗng cảm thấy xấu hổ, bà không có gì tốt để đưa cho con gái, bản thân lại bị bệnh nặng đày đọa cô khổ sở, đến bây giờ ngôi nhà mới là do nhà chồng mua cho, bà chẳng làm được gì ngoài việc kéo chân cô.
“Không… không được đâu, chị à, hay là bảo Sở Trình đưa tôi về…”
Phần ân huệ này bà không nhận nổi, bà chỉ cầu mong nhà họ Sở đối xử với Hàn Tiêu Dy tốt hơn là được rồi.
Bà Sở lắc đầu, bà biết Hàn Thanh Hà đang lo lắng cái gì, vội vàng khuyên.
“Chị đừng lo lắng, căn nhà đó là thành ý của hai tụi nhỏ thật, chúng nó cũng hy vọng chị có một môi trường sống tốt để sức khỏe mau chóng ổn định. Chị cứ nhận cho chúng nó vui lòng, chúng ta vui vẻ như lúc này, chờ đứa nhỏ kia ra đời rồi nuôi dưỡng nó là hạnh phúc rồi, chị đừng câu nệ tiểu tiết, vài hôm nữa chúng ta đã là người nhà của nhau rồi.”
Hàn Thanh Hà vừa được bà Sở nhắc đến đứa bé, tuy trong lòng có chút thấp thỏm, cuối cùng vẫn đồng ý nhận phần ân tình này. Bà khắc sâu sự tử tế của người nhà họ Sở vào lòng, hy vọng mọi thứ luôn diễn ra tốt đẹp như lúc này.
Vừa hay, căn nhà mới mà Sở Trình mua cho mẹ Hàn Tiêu Dy cũng đã hiện ra trước mắt, hắn cho xe chạy chậm lại, cuối cùng dừng hẳn trước cổng nhà vừa được sơn trắng tinh.
Sở Trình đem đồ đạc của mẹ Hàn Tiêu Dy vào nhà, Hàn Tiêu Dy sau khi mở cửa xong liền đưa một xâu chìa khóa cho Hàn Thanh Hà, cô cùng bà và bà Sở nắm tay nhau cùng đi vào.
Nội thất bên trong được trang trí tối giản, màu căn nhà là một màu be nhạt, đối với người có tuổi như bà Hàn vô cùng thích hợp, phía ban công còn có một giàn hoa được trồng mới, Hàn Tiêu Dy để bà ngồi xuống sô pha, sau đó định lấy bớt đồ đạc trên tay Sở Trình như muốn cầm giúp, nhưng bị hắn từ chối.
“Không cho cầm.”
Hàn Tiêu Dy bĩu môi đi theo phía sau hắn, lại bị hắn trừng mắt như hù dọa.
“Cẩn thận một chút. Đi phải nhìn đường.”
Hàn Tiêu Dy không để lời nói hắn bên tai, cô lảo đảo qua lại một chút, cuối cùng đụng phải tấm lưng rắn chắc của Sở Trình.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!