Lúc trước Sở Trình ngoài việc không muốn kết hôn thì hắn còn không tin mình bị Hàn Tiêu Dy tính kế, sự tin tưởng của hắn dành cho cô đã được xây dựng suốt năm năm, nói đổ liền đổ, Sở Trình làm sao có khả năng tiếp thu. Hắn ngay từ đầu không muốn gán cái danh hám lợi cho Hàn Tiêu Dy, nhưng cô hết lần này đến lần khác chọc tức hắn, còn khẳng định bản thân xấu xa, điều này càng khiến Sở Trình tức giận, hắn nặng lời với cô, nhưng trong lòng chẳng thấy thoải mái một chút nào.
Cho đến hôm nay, Sở Trình đứng ngoài cửa phòng chờ cô rất lâu, sau đó hắn nhìn thấy y tá thay thuốc của Hàn Thanh Hà đến theo thường lệ, Sở Trình nhân lúc Hàn Tiêu Dy còn ở trong trò chuyện cùng bà, từ miệng vị y tá kia hỏi thăm tình hình sức khỏe của Hàn Thanh Hà. Cuối cùng phát hiện ra bệnh trạng của mẹ cô rất nặng, may là được phẫu thuật kịp thời mới có thể qua cơn nguy kịch.
“Cô ấy thật sự rất thương mẹ mình, số tiền lớn như thế lại có thể xoay sở trong thời gian ngắn, nghĩ đến cũng không dễ dàng gì.”
Vị y tá cảm thán với Sở Trình một tiếng, lúc này Sở Trình chú ý đến lời nói kia, nghi hoặc trong lòng hắn nổi lên, phẫu thuật tụy không hề rẻ, với điều kiện kinh tế của Hàn Tiêu Dy chắc chắn không thể có được số tiền lớn trong thời gian ngắn. Hơn nữa vừa lúc Hàn Thanh Hà được phẫu thuật cũng là khi Hàn Tiêu Dy được mẹ hắn đem về nhà họ Sở.
Những thứ này hoàn toàn có liền hệ với nhau, nói trùng hợp, cho bằng bảo rằng có người sắp xếp từ đầu đến cuối.
Sở Trình phán đoán một lúc, giống như nghĩ ra được gì đó, hắn điện thoại cho người điều tra rõ ràng, chưa đầy nửa tiếng đã có kết quả.
Hắn nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc, sau đó nghe được tiếng mở cửa, vừa ngẩn đầu đã chạm phải khuôn mặt của Hàn Tiêu Dy.
Sở Trình cất điện thoại, ánh mắt nhìn Hàn Tiêu Dy cũng trở nên sâu xa.
“Đến tôi còn không thể chống đối lại được bà ấy. Cô vừa lúc phải nhận số tiền kia, sau đó làm những việc như thế này, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là thiệt cho cô.”
Sở Trình liếc mắt nhìn Hàn Tiêu Dy, hiếm thấy cong mắt cười. Hàn Tiêu Dy không thể hiểu nổi mạch suy nghĩ của Sở Trình, mở miệng hỏi.
“Anh cười cái gì?”
“Chính là sau khi tôi biết được sự thật này, tôi vô cùng vui vẻ, cô có biết suy nghĩ đầu tiên của tôi là gì không?”
Ánh mắt Sở Trình nhìn cô là lạ, Hàn Tiêu Dy lùi người, hơi né tránh đôi mắt sáng ngời kia, lắp bắp hỏi.
“Là…là gì?”
“Chính là Sở Trình này vẫn không nhìn nhầm người.”
Tay hắn để lên vô lăng, sau khi nói chuyện rõ ràng cùng Hàn Tiêu Dy, Sở Trình cũng thoải mái hơn một chút, hắn nhớ lại khoảng thời gian hai người hiểu lầm lẫn nhau, vừa buồn cười lại có chút bất lực.
Hàn Tiêu Dy cũng không để ý đến, bấy giờ trong đầu cô chỉ có một mối ngổn ngang duy nhất.
“Vậy… cuộc hôn nhân này anh tính thế nào?”
Sở Trình nhún vai, hắn đạp chân ga, bánh xe bắt đầu lăn tròn, tiếng ô tô to như thế, nhưng cô vẫn nghe rõ ràng giọng nói hơi trầm của hắn.
“Còn biết tính thế nào, tôi cũng không chống lại với mẹ mình mãi được, thôi thì kết hôn thì kết hôn.”
Nhịp tim trong ngực Hàn Tiêu Dy vì câu nói này mà loạn nhịp, nhưng vẫn nhịn không được mà hỏi lại.
“Nhưng anh…rõ ràng bảo là anh muốn tìm một người tương xứng, sau đó mới…kết hôn.”
“Chuyện đó tôi nói lâu rồi mà cô vẫn còn nhớ ư? Chỉ là lúc đó còn trẻ, cứ nghĩ thế cho thư thái, cũng không phải là một mực chờ đợi. Lúc trước không đồng ý cuộc hôn nhân này là bởi tôi có chút không cam lòng.”
Đèn đỏ phía trước sáng lên, con số hiện lên bắt đầu chạy ngược, sáu mươi, năm mươi chín, năm mươi tám…
“Tôi không chịu được người bên cạnh mình dối gạt mình. Ngay từ đầu cũng là tôi lỗ mãng không tin cô, nhưng mà cô cũng không thể vì thế mà trả thù tôi, cô không biết lúc nhìn thấy cô và mẹ tôi ngồi nói chuyện vui vẻ như thế, tôi rất tức giận, có cảm giác như cô đã ở sau lưng mình giở trò. Loại suy nghĩ này khiến tôi khó chịu, muốn hỏi cô rõ ràng thì cô lại không nói thật... Cũng chẳng hiểu cô đang lo lắng cái gì, đừng bảo là sợ tôi xem thường cô.”
“Phải.”
Sở Trình bị một lời này làm cho bừng tỉnh, hắn quay sang, phát hiện mắt cô đã đỏ từ bao giờ.
“Tôi thà để anh ghét tôi, cũng không muốn anh xem thường tôi.”
Cái nghèo ăn vào trong xương máu khiến một Hàn Tiêu Dy cho dù tự tin đến mấy, khi đứng trước Sở Trình cao cao tại thượng đều sinh ra tâm lý tự ti về chính mình. Cô sợ nhất là hắn sẽ dùng ánh mắt thương hại nhìn mình, xem bản thân là một kẻ hèn mọn cơ khát sự đồng cảm của người khác.
Nếu là như thế, cô thà im lặng không nói ra.
Đèn xanh phía trước đã sáng đèn, phía sau Sở Trình đã có vài âm thanh bấm còi thúc giục, hắn bất đắt dĩ lái xe đi, một chốc lại quay sang nhìn Hàn Tiêu Dy.
Mọi bất mãn dành cho cuộc hôn nhân này đã bị cuộc điện thoại kia phá hủy. Hắn nhìn khuôn mặt trắng noãn phảng phất chút ánh sáng của Hàn Tiêu Dy, sau đó chuyển dời đến phần bụng của cô, chẳng hiểu sau lại cảm thấy không quá khó để chấp nhận cô làm vợ mình, lúc trước đơn giản là chút hiểu lầm nho nhỏ, bây giờ được làm sáng tỏ rồi, Hàn Tiêu Dy vẫn luôn là người đáng tin cậy, lấy một người lạ làm vợ so với lấy Hàn Tiêu Dy, tính đến vẫn có chỗ tốt hơn một chút.