Giọng nói lạnh lẽo mang theo mùi thuốc súng từ đầu bên kia truyền đến .
----Cô muốn chết hay sao mà giờ này còn chưa về đây ? Nếu sau hai mươi phút và cô chưa có mặt tại đây thì tôi sẽ đánh gãy chân cô !---
* Mẹ nó !*
Mạn Nhu Nhu không kiềm được trong lòng mà mắn thầm lấy một tiếng , giọng nói này không cần nghĩ củng biết nếu không phải cái tên khốn kiếp Điềm Cảnh Nghi thì còn ai vào đây chứ .
Mạn Nhu Nhu lập tức tĩnh ngủ mà ấp úng vội nói .
--- Tôi không còn tĩnh táo để đi xe về đó , hay là để ngày mai được không ? Tôi thật sự không đi nổi ?---
Giọng nói từ bên kia truyền qua .
--- Mẹ nó ! Cô đang ở đâu tôi cho người đến đón ?---
Mạn Nhu Nhu nữa tĩnh nữa say biết là mình chẳng thể trốn nổi nên đành nói .
---- Được rồi ! Để tôi tự mò về ?----
Nói xong Mạn Nhu Nhu dìu bạn mình vào trong chiếc giường quen thuộc ấy đặt xuống đắp chăn lên rồi lại khóa cửa bước ra ngoài .
Cô xuống phía dưới đường bắt một chiếc taxi nhanh chóng hướng về phía nhà hắn mà phóng tới .
Nữa tiếng sau cô bước vào căn nhà quen thuộc kia khắp nơi vắng bóng người có lẽ là bọn họ đã nghĩ ngơi , cho dù nói như thế nào thì bây giờ cũng đã trễ .
Thân thể cô ngập tràng mùi rượu mà bước vào bên trong căn phòng quen thuộc kia , xuất hiện trước mặt cô là hình dáng đẹp như tạc kia có một chút khí chất lạnh lùng đầy kiêu ngạo .
Thấy cô bước vào bên trong , hắn lạnh lùng nói .
----- Tôi cho cô nghĩ một hôm để giữ sức mà lại còn đủ thời gian để đi say sỉn hay sao ? Đúng là tôi quá tốt với nhân viên thì phải , ngày mai cùng tôi đến công ty !---
Nghe câu nói đầy tự luyến này của hắn Nhu Nhu cảm thấy rất buồn nôn nhưng vẫn lạnh nhạt đáp .
-----Chỉ là tôi ra ngoài giao lưu với bạn mà thôi , tôi nhớ là mình vẩn còn được cái quyền này nha ! Bây giờ anh gọi tôi về đây làm gì ?----
Điềm Cảnh Nghi cười lạnh thô tục đáp .
---- Muốn chơi cô chứ làm gì ? Không lẽ bỏ tiền ra thuê cô về nuôi hay sao ? Không ngờ là cô còn rất biết sài tiền a nha !---
Nghe thấy câu nói đầy kinh bỉ này của hắn , Mạn Nhu Nhu như muốn lao vào cắn cho cái tên này một cái để hả cơn tức giận trong lòng .
Nhưng mà cô vẩn hiểu rõ mình nên cười kêu chọc nói .
---- Nếu anh không có tiền thì có thể buông tha cho tôi , tôi cũng không bám theo dưới chân anh nha !-----
Giọng nói kêu chọc này truyền đến bên tai hắn lại cười nhếch nhép đáp .
---- Một triệu đó là cái giá lần đầu của cô mà thôi , bây giờ cô không còn cái giá như thế nữa, tôi là người kinh doanh phải đặt lợi ích lên hàng đầu chứ ?-----
Mạn Nhu Nhu nghe vào tai cảm thấy có một chút chua sót , nhưng củng hiểu được giá trị của mình nên liền hỏi .
---- Vậy bây giờ anh cảm thấy tôi đáng giá bao nhiêu với việc một đêm làm bạn giường của anh ?----
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!