- Chú đừng có quá đáng.
- Anh muốn quá đáng hơn nữa kìa.
Âu Dương Chính Thiêm bế cô lên phòng đặt cô xuống giường, hôn lấy môi cô, mềm thơm ngọt khiến anh thích chết đi được.
Ân Thiên Ngọc đập tay vào lưng anh muốn thoát khỏi nụ hôn cuồng nhiệt này, nó khiến cô khó thở, bàn tay hư hỏng lần mò sau lớp áo cô chạm tới đôi gò bồng nhô cao kia.
Ân Thiên Ngọc gập chân lại đá thẳng vào hạ bộ anh, Âu Dương Chính Thiêm vì thế ôm nơi đó mà ngã bên cạnh cô, nhân cơ hội lúc này cô chạy khỏi phòng, cô chạy sang phòng khác khoá trái cửa lại, tim cô lúc này đập liên hồi.
Anh lúc này như từ mười tám tầng địa ngục trở về, không ngờ cô cháu gái mình dám đá chú mình như vậy, muốn anh mất giống luôn hay sao, chơi gì mà ác, cũng vì thế mà anh bị cụt hứng.
Sáng hôm sau, khuôn mặt anh hầm hầm ngồi dưới phòng khách đợi Ân Thiên Ngọc, mới sáng mà cậu chủ mặt như bị ai quyt nợ vậy, chắc cô chủ làm cho tức giận rồi chứ gì.
Ân Thiên Ngọc tung tăng bước xuống nhận thấy không khí không ổn liền phóng ra xe kêu
chú tài xế lái xe nhanh, thế là anh bị bỏ lại, đã tức càng tức hơn. Anh không dạy dỗ Ấn Thiên Ngọc anh sẽ không phải là Âu Dương Chính Thiêm nữa.
Trong giờ kiểm tra môn Vật Lý, đề tương đối khó nhưng Ân Thiên Ngọc có thể làm được dù cô không thích môn này, Lục Kiến Hàm cậu ta vò đầu bức tóc, khó gì mà khó quá, cậu ta nhồi một mẩu giấy nhỏ chọi qua chỗ Ân Thiên Ngọc.
* Help me*
Cô liếc qua Lục Kiến Hàm thì thấy cậu ta lật miếng để cho cô xem, Ân Thiên Ngọc nheo mắt lại để xem kĩ, miệng cô phát âm A là đáp án A, Lục Kiến Hàm hiểu ý liền khoanh vào, cậu ta lại nhìn cô tiếp nhưng có để ý cô giáo đang nhìn hai người họ.
Cô giáo đi xuống trước mắt hai người mặt nghiêm nghị.
- Hai em lên phòng giám thị
Ân Thiên Ngọc, Lục Kiến Hàm cúi mắt bước ra, cô tức giận dùng khuỷu tay đánh vào tay cậu ta. Mãi một lúc sau, cô giáo lên làm việc, thế là hai người họ bị mời phụ huynh.
Tan học, mang khuôn mặt rầu rỉ bước ra ngoài, Âu Dương Chính Thiềm thấy thì chạy lại.
- Em sao vậy
- Cô giáo mời chú ngày mai lên phòng giám thị.